phòng không kéo rèm cửa ra, rất tối, cho nên anh vẫn không nhìn được
khuôn mặt cô thế nào, anh nghĩ, nếu có duyên, bọn họ nhất định sẽ gặp mặt
lại .
………………..
lúc này, Thẩm Mặc nằm trên giường, nhớ về buổi tối mất hồn ấy, cảm
thấy tâm tình nóng rang lên.
Ngày đó, từng chi tiết một anh nhớ rất rõ ràng, năm năm vẫn không
quên được, cô gái đáng chết kia, cho anh hưởng một buổi tối sảng khoái,
thế nhưng cũng mang đi vô số buổi tối sáng khoái khác của anh, nhất định
phải tìm được cô, sau đó hung hăng vặt cô đến khô mới được.
Thẩm Mặc nghĩ như thế, trong đầu đang giả sử một trường hợp “nếu”
gặp cô thì nên làm những gì, nhưng anh chưa từng gặp mặt của cô bao giờ,
cũng không biết bất kỳ phương thức liên lạc nào với cô, nghĩ tới đây, đột
nhiên Thẩm Mặc có chút nản lòng, yêu tinh tối đó, nhất định là trời cao
phái xuống, lúc nào mới có thể trở lại tìm anh? May mắn là anh cho cô số
điện thoại, Thẩm Mặc dần dần chìm vào mộng đẹp, một giấc ngủ đến tận
sáng.
Thẩm Mặc là một chuyên gia thiết kế thời trang, tuổi còn trẻ đã ngồi
vào vị trí cao nhất _ nhà Thiết Kế, lập nghiệp tại nước Pháp, vô luận là nơi
đó gái có đẹp đến đâu, anh cũng không nổi lên được dục vọng.
Lần này, mẹ lấy lí do thân thể không tốt, lừa gạt anh trở về Đài Bắc,
mẹ anh lần này là đùa thật, dùng mọi thủ đoạn để đem anh lừa trở về.
từ nhỏ, Thẩm Mặc đã khiến bà không an tâm chút nào, đứa nhỏ này có
khuôn mặt thật sự là quá đẹp, so với bé gái còn đẹp hơn nhiều, cộng thêm
cặp mặt đào hoa câu hồn người kia, mới 5, 6 tuổi mà đã có người khác giới
bên cạnh, nó còn trái ôm phải ấp, hôn hít loạn xạ, chỉ hơi lớn lên một chút,
bên cạnh đến cả một người con gái cũng không có, cả ngày chỉ biết ở chung