TÌM CHỒNG - Trang 164

Chúng tôi ngồi trên xe, nghiêm trang như trong cuộc họp, trao đổi gượng
gạo, rời rạc. Nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn sang, tôi vẫn thấy anh hấp dẫn
như vậy và lòng vẫn dâng lên một cảm giác khó tả. Khuôn mặt nhìn
nghiêng càng lạnh như một bức tượng. Anh không cả cười nữa, giống như
cố tình giữ khoảng cách. Tôi cựa quậy trong ghế, và chỉ muốn sàn xe rách
ra để chui xuống đất, thầm nguyền rủa cái tính bướng bỉnh đã đưa mình vào
tình trạng dở khóc dở cười. Tôi tự thề sau buổi tối hôm nay sẽ tự động rút
lui không kèn, không trống.

Đến buổi tiệc, tôi kiếm cớ đi bàn này bàn khác để đỡ phải ngồi lâu với
người bạn đồng hành khó chịu. Tôi để ý thấy anh trò chuyện rất cởi mở với
các đồng nghiệp khác. Và tôi lại càng thắc mắc, sao anh chỉ đối xử lạnh
nhạt với tôi.

Nghĩ tới viễn cảnh phải ngồi chung xe với anh thêm một lần nữa, tôi thấy
nặng nề. Tôi nói với anh là một người bạn sẽ đưa tôi về sau buổi tiệc. Tôi
thấy anh như có vẻ nhẹ người, nhưng rồi lại nói: “Không, tôi sẽ đưa cô về.
Tôi đưa cô đến đây, tôi muốn thấy cô về nhà an toàn.”

Khi tôi ra khỏi xe anh chuẩn bị bước vào nhà, tôi nghe như có tiếng ngập
ngừng gọi tên. Tôi quay lại, thấy anh cầm trong tay một tấm ảnh, và nói,
vẫn cái giọng hơi khàn khàn: “Tôi muốn giới thiệu với cô bức ảnh này.”
Tôi nhìn vào thấy, anh đang khoác vai một chàng thanh niên cũng trạc độ
tuổi tôi, cả hai cười rất tươi tắn, hạnh phúc.

Lúc đầu, không hiểu, tôi vui vẻ hỏi : “Ồ, em trai anh à?”. Anh không nói gì,
chỉ nhìn tôi. Và một ý nghĩ thoáng quá như điện giật chạy qua người. Tôi
nhìn vào mắt anh, và anh gật đầu, rồi mỉm cười âu yếm nhìn tấm hình. Tôi
thấy quay cuồng, và lắp bắp: “ Anh…. Anh… Tôi.. tôi.. Tôi thực sự xin lỗi,
tôi không biết.” Anh nói: “Không, đó không phải là lỗi của cô. Cô không
thể biết được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.