TÌM CHỒNG - Trang 185

ấy. Tôi cám ơn rồi làm như vội vã chào và đi khuất sau cánh cửa cơ quan.

Tôi bấm thang máy, chiếc cửa mở ra từ từ. Tôi đứng tần ngần nhìn cánh
cửa mở ra, rồi khép lại. Tôi quay đầu đi ra cổng. Cậu vẫn đứng ngoài trời
lạnh, nghiêm trang như thế, không động đậy, như đang đắm chìm trong suy
nghĩ nào đó. Khói lạnh phủ xuống thân hình cậu. Tôi đặt bàn tay lạnh lên
má cậu. Cậu ta đăm đắm và run rẩy nhìn tôi. Tôi ước gì có thể nói một lời
dịu ngọt. Tôi quay đi và bước nhanh khuất vào thang máy. Lần này tôi đi
hẳn. Tôi vẫn nhớ, tôi không dám nhìn vào mắt S. Và tôi chỉ đứng tới ngực
cậu. Khuôn ngực to, rộng, tỏa ra mùi thơm ngát của hoa hồng.

Tôi đi tìm một chiếc lọ to và cắm hoa vào, để lên bàn làm việc, có mấy cô
đồng nghiệp đi qua liếc nhìn tò mò, hỏi có phải hoa bạn trai tặng không, tôi
nói không.

Hai tư bông hồng vươn cao kiêu hãnh, thắm thiết, ướt sương, tuyệt đẹp,
sáng bừng một góc phòng. Màu đỏ thắm tới nhức nhối, có cảm tưởng nếu
bóc từng lượt ra thì bên trong vẫn là màu thắm tươi ấy, thắm tới tận trái tim.
Đến giữa buổi sáng, hương hồng bắt đầu tỏa ra thơm ngát, dạt dào, quyến
luyến mái tóc, bờ môi, lan vào ngõ ngách của quần áo. Mùi thơm da diết,
mời mọc, khêu gợi. Nồng nàn như một tình yêu.

Ngày lễ tình yêu trôi qua nhộn nhịp ở cơ quan. Có rất nhiều cô gái được
người yêu gửi hoa tới. Ít ra bó hoa hồng S. cũng khiến tôi thấy đỡ lạc lõng.
Nhưng tôi vẫn như người đi trong mơ, tâm trạng rất hoang mang, khó chịu,
lòng nặng trĩu như có một việc gì to lớn lắm cần phải làm, mà tôi chưa làm
xong.

Tôi về tới nhà trong tiếng chuông điện thoại reo liên tục. Tôi tần ngần nhấc
máy. Người bác sĩ nói ông muốn đến chúc mừng tôi nhân ngày Valentine.
Tôi ngó qua cửa sổ, thấy ông đã đứng bên kia đường. Hẳn ông nhìn thấy tôi
đi vào nhà nhưng không đường đột tới chào. Ông gọi điện trước, để hỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.