TÌM CHỒNG - Trang 222

cùng nhau chứng kiến những cảnh tượng đẹp đẽ và phi thường đến vậy.
Chiều hôm ấy, chúng tôi ra biển phơi nắng. Cát ở Maui rất đặc biệt, hạt cát
to hơn cát thường, màu hơi vàng như màu màu của nắng,
Hai đứa trải khăn nằm dài trên bãi cát ngửa mặt nhìn thấy trời cao sâu thăm
thẳm càng nhìn càng ngút mắt không đáy và một cảm giác thư giãn ấm áp
như nước biển Hawaii bắt đầu lan tỏa, bình yên như những cơn sóng dịu
dàng ngập miền ý thức khiến người trở nên lơ mơ. Anh hình như đã thiu
thiu ngủ, tôi vuốt ve khuôn mặt anh bằng ánh mắt âu yếm, trong lòng man
mác. Cảm giác ngạt thở mỗi khi nhìn anh hồi mới gặp đã thay bằng môi tự
nhiên mỉm cười và lòng vui róc rách ngấm ngầm như con suối chảy luồn
qua qua những kẽ đá trong rừng sâu. Nắng lơ mơ trên ánh mắt khép hờ,
người nửa mơ nửa tỉnh như đang lạc vào chốn thiên đường đẩy tôi tới cực
đỉnh của sự thư giãn. Mọi ý nghĩ bồng bềnh lan man như đám mây trôi.
Dường như khi ta ở trong sự nghỉ ngơi tĩnh lặng tuyệt đối, ta bỗng nghe
được những tiếng nói khẽ trong lòng mà bận rộn ngày thường lấp đi.
“ Thế rồi sao? Mình quá hạnh phúc đến mức cảm thấy gần như tội lỗi. Thật
tuyệt làm sao khi được sống trên cuộc đời để được tận hưởng những vẻ đẹp
mà hôm nay mà mình đã nhìn thấy. Chuyến bay để lại quá nhiều chấn động
trong lòng, như mở cửa cho mọi ước mơ bay lên khiến mình cảm thấy rằng
chỉ có bầu trời là giới hạn.
Nhưng liệu sự sung sướng này có là mãi mãi? A, thiên đường này không
thể kéo dài mãi, một ngày nó sẽ kết thúc. Mình còn nhớ cái cảm giác đó khi
máy bay vừa cất cánh, lần đầu tiên mình nghĩ tới cái chết và lần đầu tiên
thực rằng đó là điều có thể xảy ra với mình bất cứ lúc nào. Không, mình
không phải là một nàng Lâm Đại Ngọc, nhìn hoa nở mà bi thương nghĩ tới
lúc hoa tàn. Không, mình không sợ hãi, không bất mãn mà tò mò tới nghẹn
ngào ngạt thở, và ám ảnh như đi theo một điều gì có sức quyến rũ ghê gớm
bởi sự bí ẩn. Chết sẽ là như thế nào, có giống như một giấc ngủ ra đi, sao
tim mình vừa có một nỗi buồn lan tỏa lại vừa có một cảm giác thanh thản
giải thoát đến vô cùng, mọi nỗi lo toan sức ép sẽ tự tan biến đi, và thân thể
nhẹ như lông hồng. Tại sao mình lại có cảm giác này, rằng cái chết là một
phần của cuộc sống, tự nhiên như suối chảy ra hồ, tới sông và hòa vào biển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.