TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 67

người nàng, định ném ra ngoài nhưng khoảnh khắc bàn tay chạm vào thân
thể mềm mại của nàng, ngài lại như mất hết mọi khống chế, ngược lại liền
kéo nàng vào vòng tay của mình.

Trước hành động bất ngờ của Tư Hành Phong, Hạ Phẩm Dư tột cùng

kinh hãi, đôi mắt trợn tròn không biết phải làm sao “Hầu gia, ngài…”

Trên người Hạ Phẩm Dư thoang thoảng mùi hương ngọt ngào khiến Tư

Hành Phong không thể kìm chế thêm được. Lực đạo càng lúc càng lớn, ngài
ghì chặt nàng vào lòng, chỉ hận không thể khiến nàng cùng mình hòa thành
một thể. Ngài vùi mặt sâu trong mái tóc nàng, không ngừng tận hưởng,
hương thơm ấy cùng lúc không ngừng kích thích thần kinh của ngài.

Hạ Phẩm Dư bị ôm chặt đến mức suýt nữa thì ngạt, nàng khẽ há miệng

không ngừng hít thở.

Bao nhiêu năm hầu hạ tại cung Ngọc Trì, dù cho nàng có tì nộn, ngốc

nghếch đến mấy, lúc này ghé sát vào thân thể nóng rực của Hầu gia, lập tức
cảm nhận được sự khác thường từ ngài, cũng đồng thời hiểu ra ngài đã bị
trúng xuân dược, bản thân ngài đang đau khổ, vùng vẫy để chống đỡ. Cuối
cùng, nàng cũng hiểu tại sao trên xe ngựa lúc nàng ngã lên người ngài, đột
nhiên ngài lại tức giận đến vậy, nhưng tại sao đến tận lúc này thứ thuốc này
mới thực sự phát tác dược tính.

Lại còn tên Cảnh Trung kia nữa, biết nàng cần nước lạnh, đáng ra phải

hiểu có chuyện gì đang xảy ra, còn chủ động nói sẽ đi lấy giúp, thực ra hoàn
toàn không phải lo lắng cho sự sống chết của nàng mà là quan tâm đến chủ
nhân của mình. Không biết ngài ấy có chịu được dược tính của thuốc độc
hay không? Và nếu không kìm chế được, thì chẳng phải nàng chính là thứ
thuốc giải tuyệt vời nhất sao?

Không, nàng không phải là thuốc giải, nàng không thể cứu ngài mà cũng

không muốn cứu ngài. Nếu để cho Hoàng thượng hay là Hoa Quý phi biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.