TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 77

Tư Hành Phong không tin chuyện Hạ Chi Lạc mượn xác hoàn hồn, càng

không chấp nhận được chuyện người mà ngài thống hận trong suốt sáu năm
nay, thực ra lại là ân nhân cứu mạng, vậy nên lúc này đã điên loạn đến mức
không thể kiềm chế nổi bản thân.

Ngài tóm chặt lấy Hạ Chi Lạc, hai bàn tay siết chặt hai vai nàng. Hạ Chi

Lạc liều mạng lấy hêt sức lực còn lại trong người thét lớn về phía ngài
“Sống đã không vui thì còn sợ gì cái chết? Một người chỉ một lòng cầu
được chết, hà tất phải lừa người lừa mình? Ngươi tin cũng được, không tin
cũng được, đó là tự do của ngươi. Ta chẳng qua chỉ là một người phụ nữ xui
xẻo đến cực điểm. Bản thân đã từng gặp những người xui xẻo nhưng chưa
từng gặp kẻ nào xui xẻo như ta. Bây giờ, ta chỉ muốn tận hưởng cảm giác
an nhàn sau cùng của cuộc đời mình, hy vọng sau khi ta chết, ngươi cũng
có thể có được cảm giác bình an.”

Sống đã không vui thì còn sợ gì cái chết?

Nghe câu nói này, Hạ Phẩm Dư bất giác cau chặt đôi mày, giọng nói của

Hạ Chi Lạc tuy rằng gay gắt, cương liệt, nhưng nàng hoàn toàn có thể cảm
nhận được sự tuyệt vọng một lòng cầu chết của Hạ Chi Lạc.

Vào lúc Hạ Phẩm Dư thực sự cho rằng Hầu gia sẽ xuống tay giết chết

Hạ Chi Lạc thì nàng lại thấy Hầu gia buông Hạ Chi Lạc ra, đẩy Hạ Chi Lạc
về phía nàng.

Nàng đỡ lấy Hạ Chi Lạc, từ đầu chí cuối cúi gằm mặt, không dám ngước

nhìn, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy chỉ là phần chân của Hầu gia đã lui ra
phía sau vài bước.

Không biết qua bao lâu, những bước chân hoang mang, hoảng loạn dần

rời khỏi tầm mắt nàng, đi về phía xa, mãi cho tới khi không còn nghe thấy
tiếng bước chân nữa, nàng mới ngẩng đầu lên. Đúng vào lúc ngước mắt
nhìn lên ấy, nàng thấy đôi mắt đen Cảnh Trung, lại thấy Cảnh Trung đưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.