Ngẫm lại xem, cách một thước một người lính, ôm một khẩu sung lạnh
như băng, ai dám đi lên trước?
Chung Tình cũng rất căng thẳng, từ phía xa đã nghe thấy rất nhiều tiếng
vang, vui vẻ ngập đất trời, cô trùm khăn voan đỏ, không thấy được tất cả
cảnh tượng bên ngoài, chẳng qua chỉ cảm thấy có người đỡ mình xuống
lầu, sau đó đi một chút liền được đưa lên kiệu hoa.
Tiếp đến, lạiđi quanh đường cũ rồi trở về.
Lần này cũng có người đốt pháo, rất ầm ĩ.
Chung Tình và Dịch Giản vào giờ phút này, lại đồng thời có cũng một
cảm giác, hệt như trong mộng.
Cô không tin, cô thật sự gả cho anh.
Anh không tin, anh thật sự lấy được cô.
Người ở bên ngoài thì thấy Chung Tình cũng là tốt số, gả trúng cho ý
lang quân như thế.
Nhưng là, sự thật bên trong, chỉ có Chung Tình và Dịch Giản biết.
Đi một đường vào nhà họ Dịch, Dịch Giản xuống ngựa, tự mình đi đến
trước mặt kiệu hoa, có người đã vén rèm, anh vươn tay, cầm bàn tay của cô,
đón cô ra khỏi kiệu.
Ngước lên nhìn một màu đỏ như lửa trước mặt, anh lại cảm thấy chân
thật đến đáng sợ.
Anh thật sự lấy cô làm vợ rồi.
Chung Tình nắm bàn tay quan thuộc ấy, cảm nhận được hơi ấm từ anh,
thân thể cũng khẽ run lên, xuống kiệu, mặc cho anh dắt mình, bước chân