Nhưng mà, cả người lại khắc chế không được lại một tiếng kêu rên.
Trong miệng cô, có thứ gì đó, lành lạnh, dung hợp một chỗ với nhiệt độ
cơ thể anh, biến anh trở nên say mê dục tiên, bay bổng muốn chết.
Động tác Chung Tình vụng về muốn chết, lòng anh vội vã, thêm nữa
trong miệng cô băng băng lương lương, và nhiệt độ cơ thể của anh, một
lạnh một nóng, dày vò, thuần chất hai tầng lửa và băng.
Anh vươn tay, vội vàng muốn trút hết, ai biết cô cũng không y xoay vặn
thân thể, không chịu để anh động.Dịch Giản tiếp tục theo ý cô.
Để mặc thân thể của chính mình, bị cô đông chọc một cái, tây chạm một
phen, càng ngày càng trở nên vội vàng xao động, càng ngày càng nóng.
Trái lại cánh môi cô trở thành chỗ phát tiết của cơ thể anh.
Cảm giác như vậy, anh chưa từng trải qua.
Cô thật đúng là, có tâm rồi.
Dịch Giản cười lên, trầm thấp gọi một câu: "Nương tử... Vi phu em khó
chịu... "
Giọng điệu của anh lại mang vẻ uất ức.
Chung Tình nghe xong, đáy lòng run lên, cũng không cảm thấy ghét,
ngược lại mừng đến vô cùng.
Hoá ra, chàng trai như thiếu tướng vẫn sẽ làm nũng.
Cô đỏ mặt, vươn tay, đụng vào chỗ anh muốn, hít thở của mình cũng bắt
đầu dồn dập theo, chần chờ một chút cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên.
Trong môi cô, có đặt khối băng, lạnh lạnh thư thái, mà thân thể rất nóng.