Hỗn loạn cho tới trưa, cuối cùng cũng chịu xong.
Ăn cơm trưa, Dịch Giản nhìn ra Chung Tình mệt mỏi, lúc này mới nói
cáo từ.
Rời khỏi gian phòng của đại phu nhân, Chung Tình không nhịn được thở
dài nhẹ nhõm một hơi, nơi đó rất áp lực, hơn nữa phải làm ra vẻ khắp nơi,
thật sự là mệt đến chết.
Trở về Cố Viên, Từ Ngang thức thời lui xuống, lưu lại Chung Tình và
Dịch Giản.
Hai người sánh vai đi tới, vóc dáng Chung Tình không cao, chỉ tới bả vai
Dịch Giản.
Đi ở bên hồ Cố Viên, nhìn vào không thấy khuyết điểm ngược lại thật sự
rất đẹp đôi.
Chỉ chừa hai người, không khí khó tránh khỏi trở nên ái muội, Dịch Giản
không nhịn được nghĩ tới một đêm xuân tiêu. . . hồn tối qua, nghiêng đầu,
nhìn gương mặt của cô, trong mắt lộ vẻ dịu dàng.
Một tay kéo cô vào lòng, sau đó cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của
cô,, ấm áp, di chuyển, triền miên không ngớt.
Bóng dáng hai người quấn quanh một chỗ.
Chung Tình hơi trở tay không kịp.
Anh sao vậy, nói hôn liền hôn.
May mà ở Cố Viên ít người, nếu không để người khác nhìn thấy, cô
không biết phải xấu hổ bao nhiêu.
Rất lâu, anh mới hơi hơi vểnh khóe môi, buông ra cô.