Tần Diệp theo bản năng muốn tìm người đến hỗ trợ giải quyết, nhưng
anh vừa động, lúc này mới phát hiện, hóa ra là đang quấn quanh ở trên nút
quần của mình, nhất thời nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cả người rất có cảm
giác phải đối mặt với địa ngục, anh cắn răng, vươn tay, loay hoay về phía
giữa tóc và nút quần của mình, anh cũng không nhìn thấy, nhưng càng loay
hoay, tóc ngược lại càng quấn chặt.
Chung quanh một mảnh im lặng.
Không ai dám nói lời nào.
Dương Đình đã muốn đổi ly cà phê thứ hai, vừa uống vừa xem, cô cảm
thấy, chính mình về nước lần này, thật sự là về rất đúng lúc.
Người khác đều không dám thở mạnh một tiếng, đây rốt cuộc là xảy ra
chuyện gì? Hai người quang minh chính đại ôm nhau như vậy?
Lại quay đầu nhìn Dịch Giản lần nữa, phát hiện ánh mắt anh nặng nề,
nhìn phương hướng này, giữa đuôi lông mày, đều có thể phun trào tức giận
bất cứ lúc nào.
“Buông, cô, ấy, ra!”
Dịch Giản chậm rãi mở miệng, âm điệu vô cùng lạnh lùng cứng rắn.
Ôm nhau, còn chưa tính, lại còn có thể không coi ai ra gì nói nhỏ khe khẽ
như vậy!
Toàn trường lặng ngắt như tờ, không dám thở mạnh ra một tiếng.
Trên trán Tần Diệp đều đổ mồ hôi, ngón tay run run, càng thêm không
mở được.
Chung Tình sợ tới mức cũng ngừng lại hô hấp theo, nhắm mắt lại, cảm
thấy lần này mình khẳng định chết chắc rồi!