Chung Tình mang đôi mắt đẫm lệ đứng đó, bên tai là cảnh tượng yên
tĩnh đến kì lạ, dường như những tiếng đánh bài kia đã không còn.
Trước mắt của cô đều là một tầng hơi nước, giống như trong lúc bất chợt
cảm giác được cái gì, cô mới quay đầu, thấy người đàn ông kia đang bước
chậm tới chỗ mình.Cô cảm thấy, tất cả mọi chuyện chỉ giống như một hình
ảnh quay chậm.
Cô ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn người đàn ông kia vẫn đang đi về phía
mình
Trong nháy mắt đó, Chung Tình có một loại cảm giác, đó chính là, cô
thật sự hy vọng, một khắc này, chính là cả đời.
Dừng lại ở vào giờ phút này, không bao giờ chuyển động, không cần
phải thay đổi.
Chung Tình hồi thần, mới ý thức được nước mắt của mình đã lặng lẽ lăn
xuống xuống, vẻ mặt của anh, dần trở nên lo lắng và căng thẳng.
Chung Tình lắc đầu, nở một nụ cười như hoa lê đẫm sương sau cơn mưa,
giọng điệu hơi run rẩy: "Không sao."
Dịch Gỉản nhìn Bạc Địch và một bàn kia, những người đó cũng làm bộ
như không nhìn thấy bọn họ, tiếp tục đánh bài, Dịch Gỉản cau mày, hỏi
Chung Tình: "Bọn họ nói với em cái gì?"
"Không có." Chung Tình tiếp tục lắc đầu, cô cắn môi, nhẹ giọng nói:
"Chúng ta về nhà thôi."
Dịch Gỉản nhìn chằm chằm vào mặt của cô, nhìn một chút, liền cầm tay
của cô, không hỏi bất kỳ thứ gì, mang cô rời đi.