Nhưng, hết lần này tới lần khác, anh vẫn luôn mê luyến, vẫn không nỡ
rời bỏ
Chung Tình thấy anh không há miệng, hạ tay xuống, hệt như một đứa
trẻ, nhỏ giọng làm nũng với Dịch Gỉản: "Thiếu tướng... . . . em đã đút cho
anh rồi, sao anh lại không ăn?"
Lúc này Dịch Gỉản mới mở miệng, nuốt đồ ăn vào.
Chung Tình hài lòng cười cười, tiếp tục gắp thức ăn đút cho Dịch Gỉản.
Dịch Gỉản không hề từ chối, cứ ăn từng lần một, mãi đến lúc bụng đã no
rồi mới ngăn Chung Tình.
Lúc này Chung Tình mới hài lòng đứng dậy, kéo cánh tay Dịch Gỉản lên
lầu.
Chung Tình cũng thật sự mệt mỏi, Dịch Gỉản đi tắm, cô ngồi trên ghế sa
lon, lúc này mới hoàn toàn thư giãn, đột nhiên lại nghĩ đến tấm ảnh mà
Trác Nhiên và chị hai tặng mình đã mất.
Nhất thời liền đứng dậy tìm trong phòng khách, lại không tìm được.
Chung Tình có chút vội vàng tìm kiếm xung quanh.
Kì lạ, lúc nãy rõ ràng cô còn cầm, sao vừa đảo mắt đã không thấy tăm
hơi rồi?
Đều do thiếu tướng vừa trở lại, cô chỉ lo vui vẻ dụ dỗ anh ăn cơm, quên
mất chuyện bức ảnh
Chung Tình lục hết sách trong phòng khác nhưng cũng không tìm được
hình, Chung Tình vô cùng buồn bực, liền đi đến phòng ngủ, cô nghĩ, cô vẫn
chưa để lại chỗ cũ, sao vẫn không tìm được chứ?