"Đồ tiện nhân láo xược, còn dám nguyền rủa tiểu thiếu gia, không muốn
sống nữa rồi phải không!"
"Thưa đại phu nhân, tiểu thiếu gia đã chết thật rồi!"Chung Tình đã sớm
nghĩ tới việc đại phu nhân sẽ cho cô một bạt tai, cô cố gắng nhịn đau, ra vẻ
sợ hãi vô tội, thấp giọng run rẩy nói: "Tiểu thiếu gia chết trong phòng bếp,
lúc cậu ấy đi tìm tôi, ăn cơm của tôi, lại chết."
"Ăn cơm của cô, thiếu gia lại chết sao? Cô cho tôi là người ngu à? Tiểu
thiếu gia ở nhà họ Dịch ăn biết bao sơn hào hải bị, không có chuyện gì làm
mà chạy tới chỗ cô ăn cơm làm gì?" Đại phu nhân lạnh giọng đáp lại một
câu, sau đó quay về phía Tử Uyển: "Đi, chúng ta đến phòng bếp xem một
chút, ta còn phải xem thử Dịch Hân đang ở chỗ nào!"
Nói xong lại đi ra bên ngoài.
Chung Tình cũng vội vàng theo sau.
Đến phòng bếp, nơi đó đã có rất nhiều người, còn có nhiều nữ bộc quá sợ
hãi mà bật khóc.
Nhìn thấy đại phu nhân đi tới từ xa, những nữ hầu kia cũng đồng loạt
quỳ xuống.
Đại phu nhân như cảm thấy nhịp tim của mình rất bất ổn, bà ta quét mắt
qua hết mấy nữ hầu kia, đứng ở nơi đó, lạnh nhạt hỏi: "Các người vây
quanh ở chỗ này làm gì?"
Không một ai dám lên tiếng.
Tử Uyển thức thời, vội vàng cầm khăn tay bịt mũi, đi vào bên trong.
Những nữ hầu kia vẫn cúi đầu, cả người cũng bắt đầu run lẩy bẩy.