"Buông em ra... . . . em không làm loạn với anh nữa, em sai rồi... . . ."
Chung Tình thật sự không chịu nổi, mở miệng kêu loạn, chút đắc chí
cũng trong lòng cũng tan thành mây khói.
Dịch Giản nghe thấy rốt cuộc cô cũng mở miệng nhận sai lầm, lúc này
mới chậm rãi dừng lại, nhưng vẫn để cho đầu nhỏ của cô cách Dịch Ngạnh
Ngạnh khá gần.
Nếu quả như thật sự ở ngay ban ngày ban mặt, bắt cô phải cho anh. . . Cô
nhất định không làm được, huống chi... . . . Cô rõ ràng là muốn hành hạ
anh, sao lại bị anh hành hạ eooif!
"Buông em ra, em thật sự biết lỗi rồi... . . . em thề, em không bao giờ ...
làm loạn với anh nữa, em không bao giờ ... bắt nạt anh ngươi, em cũng
không dám nữa... . . ."
"Được... . . ." Dịch Giản nhìn lướt qua Chung Tình đang đỏ mặt, anh
chậm rãi hỏi ngược lại: "Em phạm lỗi gì?"
Chung Tình lập tức không biết phải trả lời như thế nào.
Cô cố ý dụ dỗ anh sao? Nếu nói ra, chẳng phải là đang thừa nhận hành vi
của mình, càng để cho anh nhân cơ hội nói, em đã dụ dỗ tôi... . . . tôi lại
không thể tiếp tục sao... . . .
Nhưng, nếu không nói, nhất định sẽ bị anh ép như thế, không khéo lại
thật sự muốn bắt cô đi hôn Dịch Ngạnh Ngạnh... . . .
Chung Tình suy nghĩ một chút, cuối cùng cắn môi, nói: "Anh cho rằng
em muốn như vậy sao, ai bảo anh gạt em chứ!"