Cô ta vốn cũng không tin đàn ông, sợ là sẽ hoàn toàn quyết liệt với anh.
Đột nhiên sau đó, Dịch Giản cảm thấy, chính mình thật sự tưởng tượng
ra, tưởng tượng ra cô ta......... Nếu cô ta ở bên người sẽ rất tốt.
Đáy mắt anh, hiện lên một chút nhu tình, nồng đậm không lối thoát, như
là thật sự xuất hiện ảo giác, anh chậm rãi nhắm hai mắt lại, đáy lòng và ý
thức, đang không ngừng đánh nhau.Anh nói cho chính mình biết, đây hết
thảy, đều là mộng đẹp hoàng lương, người phụ nữ kia, hiện tại không ở bên
người của mình.
Không ở.........
Hà An Viện nhìn thấy anh nhắm hai mắt lại, không còn quá sợ hãi, ngón
tay xẹt qua trên da thịt của anh, sau đó chậm rãi cúi đầu, mang theo vài
phần điên cuồng, mang theo vài phần cực nóng, nhắm mắt lại, bao phủ hơi
thở nhợt nhạt ở giữa môi của anh.
Thân mình Dịch Giản cả kinh, theo bản năng muốn đẩy Hà An Viện ra,
nhưng Hà An Viện lại đã kiềm chế anh trước một bước, không chịu để cho
anh nhúc nhích, cô ta vươn đầu lưỡi, thật cẩn thận khiêu khích anh, cô ta
cảm thấy linh hồn của chính mình đều bắt đầu ca hát rồi.
Cô ta nhiệt tình như lửa.
Anh lạnh lùng.
Cô ta triền miên, anh thờ ơ.
Đáy lòng cô ta tức giận, đều đã bỏ thuốc, đều đã như vậy, anh lại còn có
thể như là một Liễu Hạ Huệ?
Hà An Viện liền bắt đầu ghen tị với Chung Tình.
Sợ là phụ nữ khắp thiên hạ, đều sẽ ghen tị với cô gái đó đi!