Cô sớm đã chết tâm với anh, hiện tại, chút kinh hách này, có năng lực
gây khó dễ cho cô sao?
Hà An Viện nghĩ đến đây, liền cho người chuẩn bị nước ấm cho mình, để
Tiểu Vân hầu hạ mình tắm rửa.Lúc tắm rửa, lòng cô vẫn là có chút lo lắng,
chính là Tiểu Vân không nói, cô tất nhiên cũng sẽ không nói.
Tiểu Vân cũng không nhanh nhẹn như trước, đứng lên làm việc, ngón tay
cũng có chút run run, không phải quên cái này, thì cũng là quên cái kia.
Hiển nhiên, là thật sự sợ hãi.
Hà An Viện không lên tiếng, chỉ trực tiếp thay đổi áo ngủ, nằm ở trên
giường, bắt buộc chính mình phải ngủ.
Kỳ thật, trên thế giới này, chuyện kinh khủng nhất, không phải là bạn
muốn chết, mà là......... Bạn có những sợ hãi vô tận, mà sợ hãi này đều
mang cái chết đến cho bạn, nhưng bạn lại không biết, nó rốt cuộc khi nào
thì phát sinh.
Hà An Viện nhắm mắt lại, vốn định ngủ, nhưng lăn qua lộn lại, lại vẫn
không cách nào đi vào giấc ngủ.
Vài lần mở mắt, nhìn ngoài phòng trời đêm tối đen như mực, đáy lòng
nghĩ, trên thế giới này, thật đúng là có ma sao?
Cũng không biết rốt cuộc qua qua bao lâu, Hà An Viện mới miễn cưỡng
ngủ được, lại nghe đến bên tai, có tiếng gió thổi qua, cô nghiêng đầu, lại
nhìn thấy cửa sổ không đóng, nhất thời liền lớn tiếng hô một câu:“Tiểu
Vân!”