Trời biết lúc anh nói ra những lời này, rốt cuộc đáy lòng quay cuồng là
cảm xúc như thế nào.
Lâu như vậy, anh vẫn đều luôn rất thích cô, từ ban đầu là không hy vọng
xa vời, đến bây giờ bọn họ yêu nhau, ngay cả chính anh, đều cảm thấy như
là một giấc mộng.
Chung Tình ôm chặt Dịch Giản, chôn sâu vào ngực anh.
“Em chỉ là có chút sợ......... Mới có thể thích chậm như vậy, nếu ban đầu
em biết, anh tốt như vậy, đối với em thật tình thật lòng như vậy, Dịch
Giản......... em khẳng định, sẽ, yêu anh từ lúc ban đầu.........”
Dịch Giản cong môi lên.
Không sao.
Hiện tại cũng không chậm.
Chỉ cần chịu yêu, bao nhiêu năm, cũng sẽ không muộn.
Anh ôm cô vào trong lòng, ôm gắt gao, tiếng tim đập của bọn họ, đan
xen vào nhau.
Chung Tình đột nhiên nghĩ tới một chuyện, rốt cục nhịn không được
ngẩng đầu, nhìn Dịch Giản: “Em có một vấn đề, vẫn rất hiếu kỳ......... Anh
bảo em tự nghĩ, nhưng em nghĩ thật lâu, cũng không có nghĩ ra được.........
Anh có thể nói cho em biết không?”
Dịch Giản hơi nhướng mi, nhìn Chung Tình.
Chung Tình có vẻ có chút khẩn trương, vẫn là trầm tĩnh một hồi, nhẹ
giọng hỏi: “Chính là......... trong lúc vô tình, em tìm kiếm được hai cái khăn
tay mà em đã làm mất từ trong hộp của anh, sao lại ở chỗ của anh? Mà anh
rốt cuộc đã nhận biết em từ lúc nào? Đã xảy ra chuyện gì?.........” Chung