Chị hai chỉ coi cô là tình tình trẻ con, nói đùa xong, cũng không có để ý,
thật ra, lúc đó, cô ngược lại thật sự......... chưa bao giờ nghĩ tới chính mình
muốn đi tiếp xúc thứ tình yêu này.
Nếu không có gặp được thiếu tướng, nếu không có thiếu tướng đan một
cái lưới rậm rập chằng chịt như vậy, trói buộc cô chặt chẽ, có lẽ, cô thật sự
một đời một thế, đều cảm thấy chính mình sẽ không đi thích một người!Có
lẽ, đây đều là vận mệnh đi.
Vòng vòng lượn quanh, khăn tay của cô, cuối cùng liền dừng ở trên tay
anh.
Có lẽ, nhân duyên thiền định!
Hoặc là nói, đối phó với người như Chung Tình vậy, là cần kiên nhẫn và
nhân lực, mà khắp thiên hạ này, tư thái có thể bỏ xuống, vứt bỏ hết thảy,
thật tình thật lòng đi nhìn một người, lại duy chỉ, chỉ có một mình thiếu
tướng đi!
Thật sự là tiện sát cô gái khắp thiên hạ.
Làm cho mỗi người, đều cảm thấy, cô là cô gái khiến cho người hướng
tới trên thế giới này.
Một phụ nữ, không cần, bạn phú quý cỡ nào, có địa vị cỡ nào, được
người tôn sùng cỡ nào, mà ở chỗ, có thật sự có thể, một đời một thế một đôi
người hay không.
Chỉ nguyện thiên trường địa cửu, cùng bên nhau với ý trung nhân.
“Thật sự là thật không ngờ, khăn tay này, sẽ ở trong tay của anh, có lẽ
đây là duyên phận trời định đi, năm đó, chị hai nói, ai nhặt được khăn tay
này, người đó sẽ là phu quân cả đời của em, nhưng anh lại nhặt được cả hai
cái.........”