Chiến tranh, phá hủy tình yêu tốt đẹp như vậy.
Hồi lâu, qua hồi lâu, Dịch Giản mới quay đầu, nhẹ nhàng nắm tay cô,
anh nhìn thấy sắc mặt của cô, rất tái nhợt, khóe mắt còn lộ ra nước mắt, anh
vươn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt của cô, nhẹ giọng nói: “Mara quá mức
để ý ánh mắt thế tục, nếu cô ấy có thể vượt qua, sợ là cô ấy có thể nhận
được hạnh phúc cô ấy muốn.”
“Nhưng, đối với một phụ nữ mà nói, nếu cô ấy yêu một người đàn ông,
rơi vào hồng trần, sẽ cảm thấy chính mình không xứng với người đàn ông
đó.” Chung Tình nhẹ nhàng nói, thương anh, liền cho anh toàn bộ.
Cũng giống như anh, yêu cô, cũng cho cô toàn bộ.
Dịch Giản gật gật đầu, vươn tay, ôm cô, trên mặt một mảnh bình tĩnh,
không hề khác thường: “Cho dù sẽ phát sinh chuyện gì, hay là muốn phát
sinh chuyện gì......... Chung Tình......... em đều phải nhớ rõ, tin anh.........
Cũng đừng tự tiện làm quyết định gì, hai người chúng ta, hiện tại là cùng
vinh nhục, sinh tử đều phải cùng một chỗ, cho nên......... Làm cái gì, em
cũng không phải sợ, đều có anh cùng với em. Hiểu không?”
Hiểu không?
Em phải hiểu được.
Chiến loạn đáng sợ, cũng không quan trọng gì, sợ chính là em, tự tiện
quyết định một chuyện......... Giống như là Mara, dễ dàng buông tha chính
mình.
Chung Tình gật đầu, cô rốt cục hiểu ra mục đích anh mang cô đến xem
bộ phim này là gì, bên trong mơ hồ, đã có một loại cảm giác không thích
hợp: “Thiếu tướng......... Chẳng lẽ, thiên hạ muốn đại loạn sao?”