Đám bạn học Tần Diệp và Dương Đình đều ở nơi đó, anh ngồi xuống,
tao nhã ăn cơm, sau khi ăn xong, có người đúng lúc nói, còn có một năm
liền có thể tốt nghiệp, mọi người về nước, hay ở lại chỗ này?
Dịch Giản lại nhẹ nhàng buông dao nĩa xuống, bưng rượu đỏ lên, không
nhanh không chậm uống một ngụm, thong thả mà lại khẳng định nói:
“Ngày mai tôi muốn về nước.”
Lúc ấy toàn trường khiếp sợ.
Bởi vì trước đó anh đều không có dấu hiệu về nước nào.
Hơn nữa lúc này đột nhiên nói ra như vậy, khó trách sẽ làm người ta cảm
thấy có chút kinh ngạc.
“Chú là nói giỡn đi? Còn chưa có tốt nghiệp đại học? Về nước? Muốn tốt
nghiệp thế nào, nếu không chú xuất ngoại nhiều năm như vậy, mục đích là
gì? Hơn nữa công ty chú theo chúng tớ cùng nhau sáng tạo ở Anh quốc
phải làm sao bây giờ? Ném xuống mặc kệ?”
Dương Đình nhíu mi, nhịn không được hỏi.
“Giản......... chú uống say sao?”
Đến ngay cả Bạc Địch, hưởng đến người xử sự không sợ hãi như vậy,
cũng bị lời nói như vậy của anh, làm sửng sốt.
Dịch Giản lại đã đứng lên, cầm lấy khăn tay, chậm rãi lau tay, sau đó tao
nhã buông khăn tay ra, rơi xuống đất, anh không có quay đầu, lưu lại bóng
dáng thẳng tắp với một hàng bạn học, đi về phía ngoài cửa.
Những người đó đều không có nói chuyện.
Lúc đi tới cửa, lại nghe được anh nói: “Không trở về là không thể.........
Bởi vì so với ở trong này, có chuyện quan trọng phải làm hơn.”