Chung Tình chạy rất nhanh, sớm đã thở hồng hộc, nhìn đến trước mặt có
người cũng chạy trốn, tốc độ rất mau, sợ là đụng vào chính mình, cô muốn
ngừng khí lực, ai ngờ hoàn toàn không khống chế được, chỉ có thể không tự
chủ di động về phía trước.
Khoảng cách giữa hai người, càng ngày càng gần, càng ngày càng
gần.........
Chung Tình nhắm mắt lại, nghĩ lần này xong đời, nếu bị đụng vào anh ta
như vậy, đứa nhỏ trong bụng, sợ là.........
Cô rất sốt ruột, nhịn không được hô: “Tránh ra......... Tránh ra.........”
Nhưng Chung Tình kêu to, cũng không có khiến cho tốc độ người phía
trước ngừng lại, ngược lại càng nhanh chóng hơn, Chung Tình nhắm mắt
lại, cảm giác được tiếng gió anh ta chạy đều đã muốn nhào tới trước mặt.
Chung Tình nhắm mắt lại, đáy lòng nghĩ lần này xong đời, nhịn không
được mở miệng hô một câu: “A............”
Nhưng mà, lại có một cánh tay, kéo vòng eo của chính mình, mang theo
mình xoay tròn một cái, sau đó liên tục lui hai bước, lúc này mới ngừng lại.
“Giải quyết......... Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa liền đụng vào em!”
Giọng nói Tĩnh Lãng mang theo vài phần sinh cơ truyền ra, lúc này Chung
Tình mới mở mắt, nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời, giống như là ánh mặt
trời chói mắt tháng bảy, gương mặt anh, sạch sẽ còn mang theo vài phần
ngây ngô, trừng mắt nhìn cô, một bộ dáng tự đại.