“Nếu tiện đường, tôi đây sẽ gắng gượng mang theo cô đi.........” Đứa bé
trai đảo vòng vo mắt hạt châu, sau đó cậu nhanh chóng quay đầu, nhìn
Chung Tình hỏi: “Cô có tiền không?”
Chung Tình vội vàng giao tất cả mọi thứ trên người của mình cho đứa bé
trai, đứa bé trai nhìn thấy nhiều thứ kim quang lòe lòe như vậy, nhất thời
rạo rực, “Thật tốt quá......... Đi, tôi mang cô trở về......... Chúng ta đón taxi
đi qua, cái này khẳng định theo kịp......... Tôi gọi là Tịch Minh, cô tên gì?”
“Chung Tình.”
“Chung Tình? Vẫn là nữ ngu ngốc có vẻ dễ gọi.........” Sau khi Tịch Minh
nói xong, còn hé miệng với Chung Tình, lộ ra hàm răng trắng sáng, ngây
ngốc nở nụ cười một chút: “Cô về nước làm gì? Cũng là giết giặc ngoại
xâm sao?”
“Không phải, tôi tìm chồng của tôi.” Chung Tình nghĩ, mới vừa rồi chính
mình từng nói qua cái gì, đứa bé trai này hoàn toàn đều không có nghe
được đi, nếu không, sao bây giờ nó còn hỏi vậy.
“Chồng? Chồng cô là?” Tịch Minh tò mò hỏi.
“Dịch Giản.” Chung Tình cong môi, đáy mắt mang theo một chút nhớ
thương nhợt nhạt, yên lặng nói.
“Dịch Giản? Dịch Giản?!” Đáy mắt Tịch Minh, hiện lên một tầng sắc
thái hưng phấn, sau đó đột nhiên há miệng, lại ngây ngốc nở rộ một tươi
cười thật to: “Đó là thần tượng của tôi......... Anh ta đoạt một mảnh giang
sơn từ trong tay nhà họ Chung.........”
Hiển nhiên đầu Tịch Minh là có chút thô, hoàn toàn không có ý thức
được Chung Tình họ gì.