Ngón tay lạnh lẽo, ngay lúc dì tư còn chưa chạm vào ngón tay mình đã
tránh ra ngay.
Da thịt này. . . Ngoại trừ một người, những người khác, anh không thích
đụng vào.
Vẻ mặt của anh, cũng theo gió nhẹ mây sáng bắt đầu, nghiêng người, từ
từ ngồi thẳng dậy.
Dì tư thấy Dịch Giản ngồi thẳng lại, cô có cũng không biện pháp, chỉ có
thể ngu ngốc thẳng người lại, sau đó ngồi lên chỗ của mình, khuôn mặt trái
lại si ngốc đần độn nhìn thiếu tướng quay mặt.
Dì hai đương nhiên nhìn rõ toàn bộ, có chỗ nào không rõ, mở miệng
cũng không lưu tình: "Dì tư gả cho nhà họ Dịch nhiều năm như vậy, còn
chưa quên hết bản tính của mình sao,thật đưa hương vị phong trần thanh
lâu về tận nhà, nhà họ Dịch chúng ta, không có mở kỹ viện!"
Dì hai vừa nói xong, vừa nhìn thoáng qua Dịch Giản, "Thiếu tướng
chúng ta, cũng không phải là khách làng chơi. . . Cẩn thận dì tư, coi chứ
ngươi chết thế nào cũng không biết đâu!"
Nét mặt dì tư không nén được giận, xấu hổ trừng mắt nhìn dì hai, cực kỳ
xấu hổ: "Tôi đây là nhìn con mèo đẹp, trái lại đã quên thiếu tướng ngồi ở
một bên rồi. . ."
Bà lại thấy, mình càng nói càng không thuận miệng, vừa rồi chỉ nhẹ tựa
gần, bà ta đã thấy mình như muốn chết rồi.
Chàng trai này. . . Thật sự là đẹp kinh người! ------------------