Nói xong, Dịch Giản lấy một số tiền trong túi áo vest đưa cho cô, sau đó
nói kích cỡ đồ lớn đồ nhỏ của mình cho cô biết.
Chung Tình nhận lấy, lúc này mới phát hiện, mặt trên bộ đồ vest trắng
kia của anh đọng lại vết coffee, rất dễ nhìn thấy.
Cô vội vã xoay người, đi xuống lầu.
Nơi đó có rất nhiều người nước ngoài lui tới, nói chuyện bằng thứ ngôn
ngữ mà cô không hiểu.
Dựa theo Dịch Giản căn dặn, cô tìm tới căn hộ kia, sau khi đi vào, mới
phát hiện bên trong toàn là trang phục nam.
Hết thảy đều là đồ vest.
Chung Tình tỉ mỉ nhìn một chút, từ vải dệt, đến kiểu dáng, cô đều chọn
một lần, cuối cùng chọn một bộ áo sơ mi trong lam nhạt, áo vest ngoài màu
trắng, mặt ngoài có có một đường màu xanh lam, trông rất nhẹ nhàng
khoan khoái, rất xứng với người kia.
Trong trí nhớ của cô, anh luôn mặt đồ thuần trắng, nhưng cô lại cảm
thấy, màu lam nhạt này lại xứng với anh hơn.
Chung Tình nhớ rõ số đo của anh, từ ngực đến thắt lưng tới cả vòng
hông, đọc từng cái một.
Ông chủ đưa cô một bộ thích hợp, nhận tiền.
Trong đầu Chung Tình, còn nhớ một vài điều, lúc ấy cô không phản ứng
kịp, bây giờ, mới đột nhiên nghĩ tới, lại có thể là. . . kích cỡ nội y của anh.
Khuôn mặt Chung Tình lập tức đỏ rực cả lên, quay đầu, liền nhìn thấy
nơi xa có treo một loạt quần. . . lót nam.