Anh cảm thấy nếu thời điểm ấy thật sự tới, như vậy có lẽ cả thế giới của
anh sẽ tan vỡ ngay trước mặt anh rồi!
Sống chết của người khác, mí mắt anh chẳng bao giờ nháy lấy mốt cái!
Nhưng mấy người này lại không biết, đừng nói tới chuyện sống chết của
cô, cho dù chỉ là hỉ nộ ái ố, một cái nhăn mày một nụ cười của cô đều là
chuyện làm anh vấn vương nhất!
Dịch Giản giơ súng lên, ngắm vào vị bác sĩ: "Tôi muốn cô ấy tiếp tục
sống!"
Tôi muốn cô ấy sống!
Chỉ cần cô ấy còn sống!
Thử nghiệm này anh không dám, một chút cũng không dám thử!
Không ai biết, anh của bây giờ có bao nhiêu sợ hãi!
Ai nói, chết mới là thứ đáng sợ nhất, thật ra, đáng sợ nhất, là nhìn người
mình yêu bước dần vào cõi chết, đó mới là điều đáng sợ nhất!
Bác sĩ trẻ vươn tay, tỏ vẻ đầu hàng: "Được sẽ dựa theo lời anh nói mà
làm, tôi sẽ để đứa bé chết trước, sau đó lấy ra khỏi cơ thể mẹ, dưới tình
huống bình thường làm như vậy là an toàn nhất với người mẹ. . . "
Một tiếng súng vang lên.
Bác sĩ trẻ liền hoàn hồn, thiếu chút nữa anh đã phạm lỗi, bác sĩ ban nãy
chỉ nói một câu, cô gái này sẽ chết đã bị thiếu tướng nổ súng ngay rồi, anh
ta cuống quít sửa miệng: "Cơ thể mẹ sẽ được an toàn tuyệt đối. . . Hiện tại
liền bắt đầu giải phẫu, giảm bớt chỉ số nguy hiểm tới tối đa, anh có muốn ra
ngoài không?"