Mắt của anh rất sâu, cất giấu mong đợi nồng nặc, thâm tình sâu đậm.
Rất sâu... . . . Rất sâu, giống như là hết sức đè nén cái gì, không dám bộc
phát, một khi bộc phát, hậu quả chính là kinh khủng như dã thú hung mãnh.
Chung Tình ngơ ngác nhìn Dịch Giản, tập trung tinh thần nhìn anh,
giống như là đang cầu xin chứng minh, chứng thực mới vừa rồi đến cùng
có phải anh nói ra nói như vậy hay không.
Môi của anh rất mềm.
Giống như biết cô đang nhìn anh, hơi mở ra.
Nhiều lần, giống như là muốn nói ra gì đó, nhưng là anh đang lo lắng,
nhiều lần, cũng không có nói gì.
Bên trong phòng này, rất an tĩnh, an tĩnh đến quỷ dị.
Ngón tay Chung Tình hơi siết lại, cô không dám lên tiếng, cũng không
dám thở, gương mặt, chợt đỏ bừng.
Dịch Giản thở thật sâu, anh đang lo lắng, từ nhỏ đến lớn, kinh nghiệm
bao nhiêu lần bệnh đến thập tử nhất sinh, từ nhỏ đến lớn, trải qua bao nhiêu
sóng to gió lớn, anh đều trầm tĩnh như núi trước sau như một, mọi người
cho là anh không có bất kỳ tâm tình nào của con người, nhưng vào giờ phút
này, anh thật sự đang khẩn trương.
Ngón tay của anh, nắm tay của cô, hơi run rẩy, cái gì anh cũng không
hỏi, cái gì cũng không muốn.