- Và anh sẽ treo cổ họ?
- Chắc thế, anh đã hoãn quyết định của anh cho đến khi trời tờ mờ sáng.
Vẻ mặt của bá tước trở lên nghiêm nghị.
Chàng kéo nàng
vào gần mình hơn nữa, buộc nàng đặt má của nàng lên má mình và nàng
rùng mình cảm thấy những đường hằn của các vết sẹo và hơi nóng của làn
da sạm nắng.
- Nhưng rồi em tới... Và bây giờ tất cả đều em đẹp.
Đêm từ biển dâng lên hòa vào với bóng tối dưới các lùm cây.
Một người Anhđiêng hiện ra trên đường mòn, cầm cương hai con ngựa.
Giôphrây đờ Perắc lên yên
- Bà đi với tôi chứ, thưa bà?
- Chúng ta đi đâu?
- Đến lãnh địa của tôi. Nó không đẹp. Một vọng lâu đài bằng gỗ phía trên
vịnh. Nhưng ở đấy người ta có thể yên ổn yêu nhau. Đêm nay, vợ tôi thuộc
quyền sở hữu của tôi.
Chương 42:
- Anh đem em đi đâu? - Angielic hỏi trong khi hai con ngựa đưa cả hai
người đi dọc theo bờ biển trong đêm.
Và chàng đã trả lời.
- Anh có một tòa lâu đài nhỏ bé để yên ổn yêu nhau ở đấy... ở bờ sông
Ganorờ.
Bây giờ nàng nhớ lại cái đêm êm ái ở vùng Akilenơ Tuludơ, để làm cho
nàng biết thế nào là tình yêu. Ở đây, ngọn gió đêm man rợ đã quất thẳng
vào hai người và họ đã đến gần một tòa nhà dân dã, tiếng ồn ào của biển
vang lên đến nỗi họ chẳng thể nói được với nhau một lời nào.
Thế nhưng, phía trong ngôi pháo đài bằng gỗ chàng xây dựng trên bến bờ
của Tân thế giới này, nhà quí tộc Pháp đã sắp xếp thành một nơi nương náu
lộng