TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2305

- Và chồng của cô ta hồi đó cũng không đáng sợ bằng người chồng mà cô ta
vừa mới tìm lại được ngày hôm nay.
Hai người đều vừa cười, vừa nhìn nhau.
Angielic hạ cánh cửa sổ bằng gỗ xuống và tiếng va đập của trời đất mờ đi.
Lúc bấy giờ trong phòng chỉ còn ngự trị một không khí thân mật huyền bí.
- Thật kỳ lạ - Angielic lẩm bẩm - Em cứ tưởng như mọi cái đều được trả lại
cho em nhiều gấp trăm lần. Em tưởng là mình phải vĩnh viễn rời khỏi xứ sở
của tuổi thơ, điền trang của cha ông. Em có thể nói những thứ cây cối
chung quanh ta đây làm em nhớ lại khu rừng Niơn hay không? Phải, nhưng
được phóng to lên và đẹp hơn nhiều, sâu hơn nhiều, rậm rạp hơn nhiều. Em
có cảm giác là tất cả mọi cái đều như vậy. Mọi cái đều to lớn lên, đẹp đẽ lên
và hứng khởi hơn: cuộc sống, tương lai... tình yêu của chúng ta.
Nàng nói tiếng cuối cùng thật nhỏ... gần như e thẹn và hình như chàng
không nghe thấy.
Thế nhưng sau đó

một lúc, chàng nói tiếp ý nghĩ của nàng.
- Anh cũng còn nhớ khi nhà nhỏ bé của anh ở Garonờ có nhiều đồ mỹ nghệ
rất đẹp, nhưng anh cam đoan là bây giờ khung cảnh này thích hợp hơn với
tính nết hiếu chiến của em.
Chàng bắt gặp một cái nhìn thán phục về hướng các vũ khí. Nàng định trả
lời ngay rằng có những thứ khác còn đàn bà hơn mà nàng thích nhưng nàng
thấy một ánh trêu chọc trong con mắt chàng, nên ghìm lại. Chàng hỏi
- Không biết anh có nên hiểu là cũng như những người cùng giới của em,
em cũng bị các món ăn nấu ra cốt để cho em ăn hấp dẫn hay không? Mặc
dù các món ăn này không có giá trị bằng các món ăn trong triều đình.
Angielic lắc đầu
- Em đói cái khác cơ.
- Đói cái gì nào?
Nàng lấy làm sung sướng thấy cánh tay chàng khoác lên vai nàng.
- Anh chẳng dám hy vọng - Chàng thì thầm - Là em thích lông thú và chiếc
giường to này. Nhưng các cái này thế mà quý lắm đấy và anh đã chọn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.