TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3235

- Ông đứng đầu đồn này à?
- Không phải là đồn, mà là một cơ sở thuộc địa Pháp, nhưng là một cơ sở tự
do.
- Một cơ sở của những người tự do - Bécnơ nói thêm.
- Vậy thì mọi người có thể vào tự do chứ gì? - ông giáo sĩ hỏi trong lúc
gườm gườm nhìn hai người đối thoại.
- Dĩ nhiên, nếu họ không có thái độ thù địch - Bécnơ trả lời sau một phút
ngập ngừng.
Đúng lúc đó, Angielic tới, hơi thở hổn hển. Nàng vội vã vì sợ ngay buổi đầu
đã xảy ra một sự xung đột đáng tiếc giữa những con người hình như mang
trong mình dòng máu gây gổ. Đám trẻ Tin lành giục giã nàng.
- Nhanh lên, bà Angielic, ông giáo sĩ muốn giết chết hết các mục sư của
chúng ta.
Nhận ra nàng, gương mặt linh mục đờ Vecnông sáng lên. Ít ra đó cũng là
cảm giác
thoáng qua của Angielic nếu quả là có thể nhận ra một chút biểu hiện tình
cảm trên bộ mặt cao đạo, thông thường lạnh nhạt kia. Nhưng khi nàng chìa
tay, ông ta bắt một cách tự nhiên và nhiệt tình. Nàng bột phát nói:
- Rốt cuộc ông đã tới! Tôi sợ là sau khi nhà tôi đi, ông không tới.
Ông ta có vẻ ngạc nhiên.
- Vậy ra bà chờ tôi ư?
- Vâng.
Nàng vẫn luôn tin chắc là ông ta tới. Nàng lướt nhìn những người Da đỏ đi
theo ông ta.
- Picxaret có cùng đi với ông không?
- Không! Ông ta không có đây à?... Ông ta báo cho tôi biết ông ta đi
Gunxbôrô để đòi tiền chuộc của bà kia mà.
- Quả là chúng tôi có thấy ông ta. Nhưng sau đó ông ta biến đâu mất.
- Ông ta tính tình thất thường lắm - Linh mục đáp, vẻ quen thuộc tính nết
người Da đỏ.
Angielic nhận ra là tính cách Giăc Mecuyn vẫn in sâu trong trí óc mình,
khiến nàng phải suy nghĩ và quan tâm nhiều, tuy vô ý thức. Ông ta là bạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.