TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3975

- Thì ông nghe tôi nói đã nào, ông Nicôla đờ Bácđanhờ- Nàng vừa kêu lên
vừa giậm chân-Ông đã cứu sống tôi nhưng ông không thấy là tôi cũng cùng
đường rồi hay sao? .. ông hãy đứng im đã nào. và hãy nghe tôi nói: Tôi đã
bị đóng dấu hoa huệ. Ông đã nghe rõ chưa: đóng dấu hoa huệ!
Ông ta nhìn nàng bằng đôi mắt điên loạn và mãi vẫn không hiểu ra.
- Đúng! - Nàng nhấn mạnh - Đóng dầu bằng sắt đỏ như bọn giết người, bọn
gái điếm, bọn trộm cắp.
- Và nổi loạn chống nhà vua phải không?
- Phải! - Nàng nói với giọng thách thức.
Nàng cầm lấy bàn tay của đờ Bácđanhờ và đặt lên bờ vai trần của mình.
- Đấy! ông có sờ thấy không?
Bằng đầu ngón tay, ông ta nhận ra trên làn da mịn ở nơi lưng có vết sắt
nung xấu xa ấy: dấu hoa huệ. Nàng rùng mình khi ông ta sờ bàn tay mát
lạnh vào người...
- Ông có nhận ra nó không, cái bông hoa huệ ấy?
Ông ta hỏi cụt lủn:
- Tại sao bây giờ mới tiết lộ?
- Để chốc nữa ông khỏi tự mình khám phá ra...
Ông ta nhìn nàng bằng cặp mắt chập chờn, e ngại. môi ông ta run run. Sợ
hãi vì đã khám phá ra cái dấu khủng khiếp đó phải không? Hay là niềm vui
vô hạn khi trông thấy hiện trên nét mặt xao xuyến của nàng vẻ bối rối giống
như ông ta, một điều hứa hẹn...
- Có phải... có phải vì thế mà bà đã từ chối tôi ở La Rôsen? - Ông ta thì
thầm với giọng nói khàn đặc như người sắp chết.
Nàng không nghĩ như thế. Nhưng lập tức ông ta cho rằng nàng sẽ thú nhận
như thế. Ý nghĩ đó dù sao cũng hợp lý có thể làm dịu đi những vết thương
nàng đã gây ra cho ông ta ngày xưa do nàng coi khinh ông ta.
- Phải, làm thế nào được. Hồi đó tôi là một người bị ruồng bỏ, còn ông, ông
là phụ chính của nhà vua.
- Thật là tai hại. Đáng ra bà không nên... đáng ra bà phải tin ở tôi...
Ông ta kéo nàng vào, ôm nàng đến ngạt thở.
Từ từ, ông ta quỳ xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.