TÔI LÀ ĐẠO SĨ - Trang 190

bất cứ chuyện gì...! Nhưng kể từ khi anh Đ mất tích ở ngôi nhà hoang tại
ngõ chợ khâm thiên thì khác xưa hoàn toàn, ít nói hơn trước luôn tỏ ra bí
hiểm và đạo pháp bỗng nhiên giỏi hơn trước rất nhiều! Rõ ràng ngươi
không phải là anh ấy!

Tôi nhìn nàng rồi hít thở sâu nở nụ cười mỉm chi! Không ngờ từ trước

đến giờ nàng luôn luôn quan tâm đến tôi và bất ngờ hơn nữa là trong mắt
nàng thì ấn tượng về tôi lại xấu đến như vậy -_-.

Đôi mắt tôi thoáng buồn nhìn về phía nàng, miệng tôi cười buồn cất

lên:

Trong mắt em, anh hồi xưa là kẻ như thế sao...?

Nàng không nói gì, đôi mắt tỏ vẻ ngạc nhiên trước biểu cảm đó của

tôi. Đôi mắt đượm buồn của tôi nhìn thẳng vào mắt nàng:

- Trước kia anh thật sự là kẻ vô dụng, là thất bại của xã hội...! Thật sự

anh chẳng có điểm gì tốt cả...! Nhưng càng ngày anh càng hiểu ra,,, không
phải ai cũng là kẻ hoàn toàn vô dụng! Anh muốn làm người có ích cho xã
hội...! Anh muốn không phải hộ thẹn với bản thân mình nữa...! Anh làm thế
vì ai?

Tôi gượng cười nói tiếp:

- Em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không...? Anh cứ nghĩ như

mình gặp được tiên nữ vậy! Một cô bé dịu dàng, dễ thương luôn luôn cười
với anh... Không chê bai, mắng nhiếc khi anh lười biếng! Lúc nào cũng cổ
vũ, động viên anh cố lên...! Luôn luôn giấu sư phụ làm món ngon cho anh
ăn...! Em có biết rằng lúc anh xa em... tâm trạng anh đau khổ đến mức nào
không...?

Nàng im lặng nhìn tôi, đôi mắt nàng dường như đang chứa nhiều cảm

xúc khi nghe tôi trải lòng... Tôi quay mặt đi giả vờ lau nước mắt. Lúc này 2

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.