- Con vẫn chưa hiểu lắm nếu bà ta là cương thi chẳng lẽ những nô tỳ ở
gần không ai biết? Cận thân của bà ấy không ai hay? Và câu chuyện trên
con cũng chưa từng được nghe bao giờ cả? Thật khó có thể tin đây là sự
thật!
Ông bác già cười mỉa nhìn về phía tôi rồi nhẹ nhàng cất lời:
- Ngươi nghĩ ai dám tiết lộ bí mật động trời này? Sống trong cung thì
càng không biết gì thì càng tốt! Kể cả có biết cũng phải giả vờ như không
biết! Nếu không muốn đầu rơi khỏi cổ ngay lập tức..!
- Với cả đây cũng chỉ là truyền thuyết thành thị, chưa được kiểm
chứng...! Nên người tin cũng được mà không tin cũng chẳng sao!
Vừa nói ổng vừa nhấp nháp tách trà, tôi ngạc nhiên đơ mặt nhìn về
phía ổng. Vậy rốt cuộc là sao? Câu truyện vừa rồi ổng kể cho tôi với mục
đích là gì? Tôi thật sự không hiểu, cảm thấy quá khó hiểu. Ổng trầm tư thở
dài rồi lại từ từ nói tiếp:
- Thực ra... thì đó mới chỉ là mở đầu... của câu chuyện! Cương Thi
không có nghĩa là trường tồn vĩnh viễn, khi Từ Hy băng hà cũng là lúc
quan cận thân đã tìm được phương thuốc trường sinh! Chỉ tiếc là đã quá
muộn! Cảm thấy mình đã phụ sự tin tưởng của Từ Hy nên vị quan này đã
cùng cả gia tộc tuẫn tiễn nguyện cùng chết để chứng minh cho sự trung
thành với bà ấy!
Càng ngày câu chuyện càng đi quá xa, tôi ngơ ngác không hiểu nó có
liên quan gì đến việc mà ổng nói sẽ cho tôi một cơ hội. Tôi nhăn mặt liếc
về phía ổng như có ý không hiểu cho lắm:
- Sư phụ! Thầy vào vấn đề chính được không ạ?
Ông lạnh lùng im lặng nhìn tôi như có vẻ tức giận, rồi xua tay đuổi tôi
ra ngoài: