TÔI LÀ ĐẠO SĨ - Trang 311

- Dời non lấp bể....!

Mặt đất dưới chân tôi bỗng nhiên rung chuyển dữ dội, hình như có

điều gì khác lạ đang xảy ra. Từ trong khoảng không, một hình bóng quen
thuộc bị đánh bật trở lại xuống nền đất. Mộc tinh nhăn nhó vì đau đớn, hắn
cố gắng gồng mình đứng dậy nhưng xem ra đã lực bất tòng tâm. Gã trung
niên lạnh lùng nhìn về phía Mộc Tinh rồi khẽ mỉm cười:

- Bản thể của người là mộc luôn chịu sự chi phối từ ta! Dù ngươi có

trốn xuống tận trời cuối đất thì ta vẫn có cách moi được ngươi lên...!

Gã trung niên lẩm nhẩm niệm chú rồi ấn mạnh ngón trỏ lên trán mộc

tinh, một ấn chú màu đỏ hiện lên trên trán hăn. Gã trung niên lạnh lùng nói
tiếp:

- Nể tình người biết nghĩ cho vạn vật chim muông, lại mới phạm sai

lần đầu! Ta tha cho ngươi một con đường sống! Nếu như lần sau còn đi
ngược thiên lý tuyệt không nể tính! Giờ thì cút...!

Mộc Tinh quỳ rạp xuống lạy gã trung niên rồi vội vã biến thành làn

gió bay đi. Gã trung niên cũng nhắm mắt chắp hai tay lại rồi lẩm nhẩm hô
lớn:

- Xa loan thánh giá...... Hồi cung....!

Thân hình gã trung niên bỗng nhiên đổ gục xuống nền đất lạnh, tôi vội

vàng chạy đến rồi đỡ gã dậy. Có thâm niên trong việc thỉnh thần linh nên
tôi cũng không lạ gì mấy việc này, chỉ cần ấn nhẹ huyệt ở hai bên thái
dương là tỉnh lại ngay.

Đôi mắt gã từ từ mấp máy nhìn mọi thứ chung quanh, rồi gã đứng

thẳng dậy thở dài nhìn về phía tôi:

- May là có cậu...! Không thì hôm nay ta lành ít dữ nhiều...! Mà sao...!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.