TÔI LÀ ĐẠO SĨ - Trang 325

đưa cháu theo rồi trốn đi biền biệt! Mẹ cháu một thời gian sau vì nhớ cha
con cháu lâm bệnh nặng nên đã qua đời! Ông bà ngoại cháu vì thương tiếc
nên cũng đã....

Thầy Toàn lại im lặng tiếp, ông ấy không biết phải nói thêm gì nữa.

Thầy Hoạt và thầy Vi tiến lại gần nàng rồi khẽ nhẹ nhàng mỉm cười:

- Cháu về đây là tốt rồi... Ông bà ngoại trên trời mà biết được chắc

cũng yên lòng...!

- Nhưng còn anh ấy...? Anh ấy không thể ở lại sao...?

Đôi mắt nàng nhìn về phía tôi với ánh mắt chứa đựng sự lo lắng, thầy

Vi khẽ mỉm cười rồi liếc mắt về phía thầy Hoạt. Ổng cũng thay đổi thái độ
từ khinh khỉnh sang vẻ mặt xuôi xuôi, rồi hai thầy đi về phía thầy Toàn như
có ý xin hộ:

- Em thấy cậu thanh niên trẻ kia cũng có tài! Với cả người ta cũng đưa

cháu mình về đây! Đặc cách một chút chắc tổ tiên trên trời cũng không
trách phạt đâu!

- Chuyện này...! Thôi được nhưng tôi có một điều kiện!

Lúc này điều kiện gì tôi cũng chấp nhận tuốt, hay là... điều kiện là làm

rể nhà họ Trần? Ka Ka Ka thế là nhất tiễn song điêu vừa được làm đệ tử, lại
vừa cưới được nàng, đời còn gì sướng hơn nữa...

- Người trông đền cô Bốn vừa mất, hiện tại vẫn chưa có người thay

thế! Nếu cậu muốn làm đệ tử họ Trần thì ban đêm phải đến đấy trông đền!

- Đền cô Bốn...?

Thầy Hoạt và Thầy Vi cùng đồng thanh lên tiếng, khuôn mặt họ tái đi

khi thầy Toàn đưa ra điều kiện đó. Rốt cuộc nơi đó là nơi như thế nào mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.