TÔI LÀ ĐẠO SĨ - Trang 357

Ổng lạnh lùng lên tiếng không thèm ngó đến tôi chỉ một lần, tôi nhìn

về phía xác Chế Bồng Nga đang nằm gục dưới nền đất rồi ngạc nhiên lên
tiếng hỏi:

- Chỉ cần Đức Thánh Trần cũng thừa sức đương đầu với gã! Thầy cần

gì phải mất công như vậy?

Ổng bác già cười một cách khinh khỉnh rồi lạnh lùng trả lời:

- Thỉnh thần linh dù là đạo sĩ giỏi đến mấy cũng chỉ thi triển một phần

mười sức mạnh của vị thần được triệu hồi! Vậy theo ngươi giữa một vị thần
không bị hạn chế sức mạnh và một vị thần chỉ sử dụng được một phần
mười thành công lực thì bên nào sẽ có cơ hội thắng nhiều hơn? Chưa kể
thỉnh thần linh còn bị hạn chế về thời gian nhập hồn nữa!

Thì ra là vậy, vậy rõ ràng hiện tại trận chiến này vẫn là châu chấu đá

voi. Tôi cố gắng nén đau giúp ông bác già một tay lập pháp đàn, lúc này chỉ
có tốc chiến tốc thắng may ra mới có một tia hi vọng chiến thắng.

Chế Bồng Nga nắm chặt bàn tay rồi từ từ đứng thẳng dậy, gã sờ lên

khuôn mặt rồi khẽ nhoẻn miệng cười:

-

ទីបំផុត នឱ សកង រប ះប ល ច់ដុំេជងស

កមួយ!

អក នេ ត មរ ួច ល់កង រ ប់េ េឡយេទ? ( Cuối cùng mới có

cơ hội để vận động chân tay thư giãn gân cốt!

Ngươi đã sẵn sàng để chết chưa?)

- Thở cái quái gì ta nghe không hiểu là sao? Nếu đã không hiểu nhau

như vậy, để ta lấy thân phận chủ nhà mời ngươi bác cháo hành nhé?

Người lên tiếng trả lời là tôi... à mà không phải tôi! Hiện giờ nói đúng

hơn người vừa lên tiếng là Phù Đổng Thiên Vương...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.