Chế Bồng Nga nhăn mặt tức giận, hai bàn tay hắn bóp rôm rốp như
chuẩn bị tinh thần trước hiệp đấu mới. Tôi nhìn lại lòng bàn tay của mình,
một cảm giác thật sự rất khác lạ, dường như có gì đó đang thay đổi trong
tôi.
- Bang...!
Bàn tay tôi đưa lên theo phản xạ đỡ cú đấm của Chế Bồng Nga, lần
này thì chuẩn cơm mẹ nấu rồi. Rõ ràng phản xạ từ cơ thể của tôi đã đạt đến
trình độ thượng thừa, lúc này mọi đòn tấn công của tên họ Chế, tôi đều có
thể đỡ được.
Hắn cố gắng tấn công một cách vũ bão, trong khi tôi chỉ cần đơn giản
lách người hoặc lấy tay đỡ những đòn đánh của gã. Giờ mọi thứ đã xoay
vần, tôi mới chính là người làm chủ cuộc chơi.
- Trạc lôi chưởng...!
Tôi hét lớn lên rồi tạo chưởng thế giống như chiêu thức kamehameha
của quy lão tiên sinh, một quả cầu sấm sét từ giữa hai lòng bàn tay tôi bắn
thẳng cực mạnh trúng ngực Chế Bồng Nga. Gã bay lùi về phía sau rồi ngã
vật xuống dưới nền đất ôm ngực đau đớn.
-
តុបែតងខះ យ បេភទ ំងពីរប ប់ពី រជុះេ ម! សូមព
ម
ស
ប់ រសប យ ត់ តឡប់មកវញ រ ញ់... មិនគួរឱ េជ ... េម វ
ពិត
កដ! ហូហូហូ...! ( Vãi cả chất thải loại sau khi đại tiện! Tung chưởng
thử cho vui thôi không ngờ lại bắn ra... chưởng thật...! Hớ hớ hớ...!)
Tôi cười lớn một cách phớ lớ, trong khi đó Chế Bồng Nga cố gắng
gượng dậy. Khuôn mặt gã nổi gân xanh, gân đỏ trông cực kì ghê rợn:
-
អកគិត
រត មវឱ
នែតមួយគត់ែដលឈះខំ?
ន
កែនង
?
រ បកួតែតឥឡវេនះ
ន់ែត
រ ប់េផមេ ...! ( Ngươi