TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 185

ô, bất giác lại nghển đầu dậy. Lúc đầu, hắn còn chưa biết. Sau biết, mừng
rơn. “Thằng em” lại ổn rồi. Riêng điều đó đã đáng đồng tiền bát gạo hơn vụ
trộm. Lúc chủ ý chữa, thì nó cứ đơ ra. Vậy mà, chỉ trong tích tắc của phi vụ
trộm, nó lại tự vùng dậy. Vụ trộm hôm đó đáng quá. Không phải là trộm
đồ, mà là trộm lại chính mình. Trong lúc đương cảm khái, ngờ đâu điện
thoại di động của bà chủ nhà đổ chuông. Thanh Diện Thú Dương Chí bị mụ
ta phát hiện. Mụ ta hét lên làm Thanh Diện Thú Dương Chí hoảng quá,
“thằng em” lại sợ quá hóa đơ. Lúc ấy, Thanh Diện Thú Dương Chí chỉ mải
chạy trốn, không để ý đến nó. Khi tới Thạch Cảnh Sơn, trở về căn cứ địa,
mấy chiến hữu Sơn Tây chào hỏi, hắn cũng phớt lờ. Ngày thường, hắn
chẳng chuyện trò gì với chúng. Chính bởi không hợp nhau, nên hắn mới
tách ra làm ăn riêng. Hắn lầm lũi đi một mạch về nơi ở. Lúc trấn tĩnh lại,
thấy buồn vì vụ trộm hôm nay bất thành. Đồ đến tay rồi, vậy mà phải bỏ lại
ở biệt thự. Khó khăn lắm mới lấy được chiếc túi, nhưng trong lúc bỏ chạy,
lại phải quẳng nó đi. Hồi tưởng lại chuyện ở biệt thự, chợt nhớ đến “thằng
em” phía dưới. Chuyện này còn to tát hơn cả mấy chuyện vừa nghĩ khi nãy.
Thanh Diện Thú Dương Chí vội nằm lên giường, “mát-xa” cho thằng em,
nhưng không ăn thua. Thật ra, không đến nỗi hỏng hoàn toàn, nhưng hỏng
một nửa thì cũng coi như vứt. Bất chấp nỗi sợ hãi và mệt nhọc khi nãy,
Thanh Diện Thú Dương Chí quả quyết vơ lấy chiếc túi cầm tay, rồi ra phố
tìm “gà”. Lúc đi với “gà” ngoài đường còn có vẻ khá khẩm. Nhưng hễ cứ
vào nhà, lên giường, là “thằng em” lại liệt. Vừa ôm “gà”, Thanh Diện Thú
Dương Chí vừa gắng sức nghĩ đến bà chủ ngôi biệt thự. Thế nhưng, hình
ảnh hiện lên toàn là Trương Đoan Đoan, vẫn cái cảnh đáng sợ ở túp nhà
nhỏ ngoại ô phía đông Bắc Kinh. Thanh Diện Thú Dương Chí chợt nhớ đến
thuốc tráng dương ở biệt thự Bethoven vẫn mang theo mình. Hắn vội lấy ra
uống vài viên. Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn không có tác dụng gì. Thanh
Diện Thú Dương Chí cảm thấy mình hỏng hẳn rồi. Từ hôm qua đến hôm
nay, hắn chán chường quá. Tối nay, hắn vẫn không cam tâm, lại xách túi ra
phố tìm “gà”. Ra đến phố, nhìn thế giới lung linh ánh đèn, nghĩ đến chuyện
mình hỏng rồi, phải ra phố và lẫn vào dòng người để tìm lại cái “khỏe” của
đàn ông, bất giác đầy thương cảm. Bỗng thấy cả thế giới này sao nhợt nhạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.