TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 38

ăn rất ngon lành, sạch cả nước lẫn cái, chén liền một lúc hai bát, vã mồ hôi.
Nhiệm Bảo Lương thấy sếp ăn đã quá, than thở:

– Phải làm cách mạng thôi. Chỉ cần làm cách mạng, ngày nào sếp cũng

được ăn món này.

Nghiêm Khắc lại cười.
Trưa hôm ấy, Nghiêm Khắc lại đến công trường của Nhiệm Bảo Lương.

Mọi người đang ăn trưa. Nhiệm Bảo Lương đã phát ngấy với bếp ăn công
trường, nên ra ngoài mua một suất cơm hộp, đang ngồi xổm đánh chén trên
bậc thềm trong chiếc sân xinh xắn của mình. Chiếc sân xinh xắn của Nhiệm
Bảo Lương không thể gọi là sân. Nó cách nhà tạm của công trường độ 3
thước, núp bóng một cây táo, hình vòng tròn, được quây lại bằng những
tấm ván bỏ đi. Một khoảnh con bằng cái bàn tay trước nhà. Nhưng không
thể nói nó không phải là một cái sân. Nhiệm Bảo Lương đang ăn món gà
xào hạt dẻ. Thấy Nghiêm Khắc đến, tưởng gã lại đến ăn cơm trưa, vừa nhai
gà, vừa nói:

– Sếp đợi tí, để tôi bảo người đi mua cơm.

Nhưng, hôm nay Nghiêm Khắc đến công trường, không phải để ăn cơm,

cũng chẳng phải để nghe công nhân và Nhiệm Bảo Lương nói chuyện, mà
là để tìm một người. Tìm người này không phải vì bản thân họ, mà là để
người đó đóng giả thành một người khác. Sau khi nghe sếp nói một thôi
một hồi, Nhiệm Bảo Lương vẫn thấy mông lung khó hiểu:

– Sếp muốn diễn kịch à?
– Không phải diễn kịch, mà là diễn cuộc sống.

Nhiệm Bảo Lương thừ người, rồi bật cười:
– Sao phải diễn cuộc sống? Ngoài đường có mà đầy.
– Cuộc sống trước đây dở quá, thì phải diễn lại chứ!

Nói rồi, Nghiêm Khắc kể tường tận cho Nhiệm Bảo Lương nghe đầu

đuôi cái cuộc sống dở của mình. Khi gặp rắc rối, Nghiêm Khắc giấu người
khác, giấu lũ béo phì kia, giấu mụ vợ, nhưng không giấu người như Nhiệm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.