TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 90

Lưu Nhảy Vọt thấy Hàn Thắng Lợi chuyện nọ xọ chuyện kia, vội vàng

cải chính:

– Thắng Lợi, chú trước đây quả là có chỗ không phải với mày. Nhưng

chuyện chú cháu mình, đâu còn có đó. Việc cấp bách nhất bây giờ là mày
giúp chú tìm lại chiếc túi.

Đã đến nước này, Hàn Thắng Lợi cũng chẳng thèm cáu giận nữa. Y lên

giọng:

– Tìm túi, được thôi. Nhưng tìm về rồi thì sao?
– Tìm được túi. Chú trả nợ mày ngay.

Hàn Thắng Lợi có vẻ khinh khi:
– Đã đến nước này, còn nói chuyện trả nợ?
Lưu Nhảy Vọt thấy Hàn Thắng Lợi muốn đục nước béo cò, có phần cáu.

Nhưng đã đến nước này, có việc phải cầu cạnh người ta, thì không thể
không nhún nhường, nên không dám thể hiện cái cáu ra mặt. Lưu Nhảy Vọt
nghĩ ngợi một lát rồi nói:

– Nếu tìm được, chú sẽ cho mày 5% số tiền ghi trên giấy nợ.
Hàn Thắng Lợi giơ ngón tay cái và tay trỏ bên tay phải lên tạo thành chữ

“bát”2. Lưu Nhảy Vọt thấy Hàn Thắng Lợi được đằng chân lân đằng đầu,
lại cáu tiết. Nhưng cáu xong, lại chẳng có cách nào khác, đành gật đầu:

– Cho mày 6%. Mày phải tìm giúp chú cho tử tế.

Hàn Thắng Lợi:
– Lời nói gió bay.
Lưu Nhảy Vọt đành phải viết một tờ giấy nợ cho Hàn Thắng Lợi, y như

khi Lý Canh Sinh viết giấy nợ cho gã hồi xưa. Trong giấy nợ, Lưu Nhảy
Vọt viết rõ rằng, nếu tìm được túi, sẽ trích lại cho Hàn Thắng Lợi 6%, vân
vân. 6% của sáu vạn tệ cũng đã là ba nghìn sáu trăm còn gì. Lưu Nhảy Vọt
lại một phen xót xa. Hàn Thắng Lợi cầm lấy tờ giấy nợ, hỏi:

– Ông mất túi ở đâu?
– Ở Từ Vân Tự, phía trước bưu điện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.