TỘI LỖI KHÔNG CHỨNG CỨ - Trang 234

48

◄○►

Chập tối, Lạc Vấn khoác túi xách, dẫn con chó nhỏ, đi dọc theo phần
đường dành cho người đi bộ trên con đường ven sông.

Chú chó nhỏ cứ mỗi lần đi đến một gốc cây, đều dừng lại ngửi một

lúc, sau đó hào hứng để lại chút nước tiểu nhằm đánh dấu. Lạc Vấn rất kiên
nhẫn dắt nó, nhìn chăm chú vào nó, bất giác, dòng suy tư lại trôi về tám
năm trước.

<“Bố ơi, con chó nhỏ này bao giờ mới lớn ạ?” Cô con gái cầm dây

xích, cưỡng ép lôi chú chó nhỏ đến trước mặt Lạc Vấn.

“Ồ… có lẽ là phải một hai năm nữa đấy.” Lạc Vấn cũng không hiểu về

loài chó lắm, ông đang sắp xếp túi hành lí, trả lời qua loa với con gái.

“Sao lại lâu thế chứ?”
Đúng lúc đó, vợ ông nhét mấy chiếc áo sơ mi đã gấp gọn gàng vào

tron túi hành lí của Lạc Vấn, cúi người ôm lấy vai cô con gái, mèm cười
nói: “Bố con nói linh tinh đấy, chỉ cần mấy tháng nữa là chú chó nhỏ sẽ
trưởng thành.”

“Chỉ cần mấy tháng nữa thôi sao?” Lạc Vấn đi đến bên cạnh bàn làm

việc, mở ngăn kéo, sắp xếp tập giấy tờ trong đó.

Cô vợ cười trêu ông: “Loài chó một năm là đã trưởng thành rồi, điều

này mà anh cũng không biết á, thế mà anh còn học ngành Y cơ đấy.”

“Thế à?” Lạc Vấn cầm mấy loại giấy tờ lên, nhét vào trong túi hành lí,

đáp lời, “Vậy đến khi anh về nhà, thì nó đã thành một con chó to rồi.”

Cô vợ bĩu môi: “Lần này rốt cuộc anh phải đi bao lâu?”
“Lần này là nhận sự ủy thác của Bộ Công an, sau khi tham gia mấy

cuộc họp ở Bắc Kinh, còn phải ở lại Bắc Kinh giảng dạy cho một số bác sĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.