“Gì cơ? Giúp cháu một việc lớn, việc lớn gì?” Chu Tuệ Như cố tình
nói to hơn một chút để che giấu nổi hoảng loạn trong lòng.
“Anh ấy nói với tôi như vậy, tôi cũng không rõ anh ấy nói giúp cô một
việc lớn là việc gì.”
“Ồ… có lẽ là con chó đó.” Chu Tuệ Như trả lời rất nhanh, “Sau khi
cháu nhặt được con chó ta đó, không biết phải giải quyết nó như thế nào,
anh trai cháu nói phải ném con chó đó đi, cháu không đồng ý, nhưng cũng
không tiện nuôi nó ở quán, may mà chú ấy đồng ý nuôi, giải quyết được
vấn đề nan giải này.”
“Tôi nghe anh ấy nói, lúc anh ấy nhận nuôi con chó mà cô tặng, có
một tên tiểu lưu manh đến, nói rằng đó là con chó của gã, muốn đòi về,
cuối cùng bạn tôi đã bỏ ra ba trăm tệ để mua con chó, có việc này không?”
“Ừm, có việc này.”
“Kết quả là tối ngày hôm sau, tên tiểu lưu manh đó đã chết phải
không?”
Chu Tuệ Như rất nóng lòng muốn kết thúc cuộc đối thoại này, nhưng
nhất thời không tìm được lí do để chấm dứt, đành phải nói: “Đúng vậy,
chính là xảy ra ở bên sông.”
“Tôi còn nghe nói, ngày hôm tên đó chết, cô là người cuối cùng nhìn
thấy cậu ta?”
“Ừm… sự việc này cảnh sát đã điều tra rồi.”
“Vết thương bằng dao ở trên người tên lưu manh đó giống y hệt với
con dao gọt hoa quả trong quán của các vị, có phải vậy không?”
Chu Tuệ Như trong lòng càng kinh hãi hơn, vội nghĩ cách đối phó,
nói: “Chú là cảnh sát à?”
Đúng lúc này, Chu Phúc Lai bước từ trong bếp ra, thoáng chau mày,
đặt bát mì xuống trước mặt Nghiêm Lương, nói câu ‘xin mời’, sau đó
chẳng nói thêm gì quay trở vào bếp.
Nghiêm Lương liếc nhìn Chu Phúc Lai, rồi chậm rãi nói với Chu Tuệ
Như: “Tôi không phải là cảnh sát.”
Bước chân của Chu Phúc Lai chợt khựng lại.