Những lọn xoăn nhẹ trên mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt đen láy, trong
trẻo nhìn như hơi ươn ướt bừng sáng lên sau cặp kính.
Đến quầy lễ tân, tôi hỏi: "Hôm nay cô Igarashi không trực lễ tân à?"
Cô gái nhìn tôi với vẻ mặt hơi ngạc nhiên như thể bấy giờ mới nhận ra
sự hiện diện của tôi.
"Dạ?"
Tôi lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Cả câu lạc bộ đang phát nhạc High Energy, do vậy mà tôi phải nói to
hơn một chút.
"Vâng," cô gái gật đầu, khuôn mặt tươi tắn, đầy sức sống nhìn tôi.
"Hôm nay cô ấy trực ca sớm, vừa mới về đây thôi. Chắc là cô ấy vẫn
còn ở trong phòng nhân viên, để tôi đi gọi nhé ?"
"Không cần đâu, vậy tôi sẽ chờ cô ấy ở đây."
Nói đoạn tôi ngồi xuống chiếc ghế sô pha được đặt bên hông quầy lễ
tân.
Nhìn lại một lần nữa, tôi không thể không cảm thấy rằng nơi này quả
thật là một thế giới đặc biệt.
Những người đi qua đi lại ở sảnh có dáng vẻ khỏe khoắn một cách
thừa thãi, ngược lại lại tạo ấn tượng không lành mạnh.
Họ phô trương thân thể giống như tự treo biển quảng cáo về sự béo tốt
của mình.