Người Khăn Trắng
Tổng tập truyện ma của Người Khăn Trắng
HỜN GHEN ĐẾN CHẾT
{Soc tạm đặt vì bản nguồn không có tựa}
Tiếng khóc than kể lể của vợ càng làm cho Ba Hoành bực bội thêm.
Gần một giờ đồng hồ, Ba Hoành ngồi lặng im trên ghế ngồi hút thuốc liên
tục, cố làm át đi cái mùi dầu gió xanh sực nức căn phòng, cái mùi làm ông
muốn ói. Ông không thèm trả lời tiếng nào.
- Bây giờ ông thấy tôi đau ốm rồi ông muốn bỏ luôn phải không? Tôi biết
mà, ông đâu cần tôi nữa. Tôi mà chết sớm giờ nào ông mừng giờ nấy, cho
khỏi vướng bận. Mặc tình cho ông đi nhậu nhẹt. Rồi hết con này đến con
kia… Ông muốn phá cho nát cái nhà này ông mới vừa ý mà.
Không thể chịu đựng được nữa, Ba Hoành chầm chậm quay qua nhìn thẳng
vào mặt vợ:
- Tôi hỏi bà, bà có để yên cho tôi nghỉ ngơi chút nào không? Từ lúc đi làm
về tới giờ bà luôn miệng bao lâu rồi bà biết không? Vậy mà biểu người ta
đừng chán. Vợ con gì... Cái này là cái nhà hay địa ngục?
Như được châm thêm dầu, cái dai dẳng của bà vợ lại tiếp tục cất cao lên:
- Tui biết ông chán cái nhà này lắm rồi. Địa ngục mà. Tui biết ông muốn đi
lại chỗ con đó thôi. Ông có giỏi thì đi đi…
Bà vợ lại tiếp tục khóc lóc, tru tréo, than van:
- Chẳng thà ông nói một tiếng đi, ông nói ông không cần tui nữa đi, rồi tui
để ông đi luôn với con ngựa cái đó. Tui bịnh hoạn như vầy mà ông không
thèm chăm sóc, lại đi lo lắng cho con đó. Đây nè, tui chuẩn bị thuốc ngủ rồi
nè, chút nữa tui uống tui chết cho ông vừa lòng...
“Lại bổn cũ” - Ba Hoành nghĩ thầm. Từ lúc bệnh đến nay bà vợ cứ làm ông
khổ sở suốt ngày đêm. Hết khóc lóc rồi lại ghen tuông, hết ghen tuông rồi
lại đòi chết, đến nỗi ông không muốn về nhà. Mà càng không về thì mỗi lần
về còn khó chịu hơn gấp bội.
- Trời ơi là trời! Sao cái số tui khổ vầy nè. Chồng ơi là chồng...