Bà vợ khóc rống lên. Sức chịu đựng có hạn, Ba Hoành đứng dậy:
- Tui nói thiệt với bà tui bỏ đi bây giờ đó. Bà có im không?
- Tui không im, ông làm gì tui? Ông có ngon ông đi. Ông đi thử coi. Ông đi
là tui chết liền đó. Ông đừng có ác đức quá vậy. Cái con ngựa cái đó nó cho
ông ăn bùa mê thuốc lú gì mà ông ngu dữ vậy. Già hai thứ tóc rồi mà còn
mê gái…
Ba Hoành bực bội mở cửa phòng. Bà vợ chửi với theo:
- Thứ đàn ông ngu. Thứ đàn ông không biết điều. Tui mà chết tui cũng báo
ông suốt đời...
“Rầm”. Tiếng cánh cửa dập mạnh.
Bà vợ cảm thấy đau khổ cùng cực. Bà cũng biết tánh lăng nhăng của ông từ
trước đến nay. Bà cũng đã nhiều lần ghen tuông đủ kiểu. Rồi đâu lại vào
đó. Hết con này, lại đến con khác. Nhưng lần này ông có vẻ mê say con nhỏ
này lắm. Đầu tiên nó gặp ông với tư cách là đối tác làm ăn. Vậy mà… Bây
giờ lại là lúc bà bệnh hoạn, không đi ra ngoài được. Tức quá, bà cảm thấy
khó thở.
Bà nghe tiếng chân chồng trong phòng khách. Có tiếng chuông điện thoại
di động reo vang.
- Ok. Ok. Tới liền.
Rồi tiếng mở cửa, tiếng mở cổng, tiếng xe ra khỏi nhà...
Ba Hoành thức dậy nhìn đồng hồ. Còn sớm. Ông nhìn qua người đàn bà
ngủ say nằm kế bên. Đàn bà đẹp lúc ngủ càng đẹp hơn. Ông công nhận trên
đời này có những người đàn bà vừa đẹp lại vừa khéo léo lạ lùng. Họ có khả
năng dễ dàng làm hài lòng đàn ông trong giao tiếp, quan hệ và cả trên
giường. Bà Loan là một trong những người như vậy mà trời đã trao cho
ông. Từ lúc có bà Loan đến nay ông nâng niu, chăm sóc, cưng chiều. Bù
lại, Loan cũng đã giúp ông thành công trong nhiều phi vụ khó khăn và thỏa
mãn “chất đàn ông” của ông. Vì vậy mà họ lại càng gắn bó nhau hơn, trước
con mắt ghen tỵ của nhiều người khác, đa số là bạn bè làm ăn của ông.
Có tiếng chuông điện thoại.
Người nhà báo ở nhà có việc quan trọng mời ông về gấp. Ba Hoành cười