- Con gái tôi mắc mớ gì?
Mụ Hai lại cười cầu tài:
- Con út Hoa không những mắc mớ mà còn là vai chính nữa!
Đã quá quen với việc mai mối của mụ này, nên Chín Hựu chỉ tay vào mặt
mụ ta gằn giọng:
- Con gái tôi còn nhỏ, tôi cấm chị không được mai mối nhảm nhí cho nó,
tôi không để chị yên đâu nghen!
Mụ Tỵ nheo mắt:
- Gì mà dữ dằn vậy ông nội! Người ta đem lợi lại cho mà còn hăm dọa nữa.
Nè, tôi nói thẳng, có người muốn cưới con út Hoa, người ta chịu tặng nó
một cái nhà ở phố chợ hay nhà đất vườn ở quê này cũng được, kèm theo
một nhà máy xay lúa với đoàn xe vận tải một chục chiếc, anh tính thế nào?
- Để chị đem hết về xài đi!
Chín Hựu gạt ngang, vừa bước đi nhanh, khiến cho mụ Hai tẽn tò. Nhưng
mụ không giận, mà còn cười nói một mình:
- Để rồi ai cần ai cho biết!
Chín Hựu bước đi như chạy trốn. Phần thì chạy khỏi mụ đàn bà lắm chuyện
kia, phần thì cho kịp chuyến đò dọc rất hiếm hoi, để còn qua bên kia xã gặp
người đã hẹn. Tuy nhiên, đi chưa tới bến đò thì đã thấy bóng một người
quen quen đi ngược lại, rồi người đó cất tiếng gọi lớn:
- Anh Chín!
Thì ra là Tư Hạo, người mà Chín Hựu đang muốn gặp.
- Sao anh lại qua đây, mình hẹn ở quán Chết Xía kia mà!
Tư Hạo đang ngồi xe ngựa vội nhảy xuống, qua ngồi chung xe với Chín
Hạo:
- Ta đi trở lại bến đò rồi tôi nói chuyện này cho nghe.
Chỉ không đầy năm phút sau thì cả hai đã ghé vào một tiệm nước bên
đường gần bến đò Long Giang. Chín Hựu nóng ruột hỏi ngay:
- Có chuyện gì vậy chú Tư?
Tư Hạo nhìn trước sau như sợ có ai nghe mình nói:
- Vụ vay tiền không xong rồi! Mà còn có chuyện này nữa, người mà tôi
tính hỏi vay cho anh họ nói đừng bao giờ hỏi mượn tiền họ nữa, nhất là