Tây mới tin tưởng hắn mà thôi.
Thấy bạn căng quá, Tư Hạo ngừng không nói nữa, nhưng chỉ lát sau đã
chuyển giọng:
- Mà bây giờ anh có muốn vay tiền không? Anh nhớ là số tiền anh còn nợ
bên nhà Mười Phải đã quá hạn trả rồi đó, họ mới nhắc tôi, bởi tôi là người
bảo lãnh cho anh vay.
Chín Hựu thở dài:
- Nói thật, vừa rồi nhờ anh vay tiền của Chết Xía, tôi định trích ra một phần
để trả cho Mười Phải, còn lại mới mua chiếc ghe chở hàng. Đi vài chuyến
hàng là sẽ cải thiện được ngay...
- Còn ai hiểu anh bằng tôi. Nhưng vụ này tôi e là gay go rồi. Anh cũng biết
ở xứ này, một khi Quận Hùm mà ra lệnh thì còn ai dám cho anh vay.
Chín Hựu trố mắt:
- Thì ra do Quận Hùm ngăn không để Chết Xía cho mình vay?
Tư Hạo gật đầu:
- Chắc chắn là như vậy!
- Nhưng tại sao ông ta lại làm như vậy?
- Còn phải hỏi, chỉ bởi con gái út của anh!
- Nhưng nó...
Tư Hạo chân tình:
- Tôi với anh là chỗ anh em, nên lúc đầu tôi cũng có phần ái ngại giùm anh.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, tôi thấy tình hình cũng không đến nỗi nào. Con
út Hoa giờ cũng đã lớn, thể nào rồi cũng phải có chồng...
Chín Hựu cắt ngang lời:
- Anh đừng nói nữa. Bộ anh quên rằng thằng con trai của Quận Hùm nổi
tiếng còn hơn cha nó nữa về những chuyện gian ác, trăng hoa! Gả con cho
nhà đó chẳng thà tôi đem con đi làm mồi câu sấu còn có lý hơn!
- Nhưng mà…
Tư Hạo còn định thuyết phục thêm, nhưng Chín Hựu đã đứng ngay dậy, đi
thẳng.
- Trễ đò rồi. Đến trưa mới có một chuyến nữa!
Chín Hựu quày quả quay ngược lại, nói mà không nhìn mặt Tư Hạo: