đêm đang ngồi giữa phòng cầm bức họa và... đốt!
- Kìa, sao cô...
Anh nhảy tới định giằng lại thì nghe nàng nghiêm giọng nói:
- Anh tiếc bức tranh hay người trong tranh?
Dung lắp bắp:
- Tôi... tôi...
Đã tỉnh hẳn. Lúc này trời sáng, nên Lê Dung có dịp nhìn rất rõ người đẹp
trước mặt. Cô nàng đẹp hơn bao giờ! Nàng lại đang mỉm cười cực kỳ quyến
rũ:
- Nếu anh tiếc bức tranh thì em đi đây, để bức tranh nguyên vẹn lại.
Lê Dung đã thật sự bàng hoàng trước nhan sắc của cô nàng. Anh trở thành
con người ngây dại và chỉ biết đứng nhìn nàng say đắm...
Ngày hôm đó, Lê Dung dặn bồi phòng:
- Ta hôm nay người không khỏe nên không ăn uống gì, hãy để ta yên trong
phòng, đừng gọi cửa.
Anh đóng chặt cửa phòng lại và bắt đầu nghe cô gái kể chuyện về mình:
- Em không phải là người. Em là ma. Em chết cách đây hơn ba năm. Tức là
khi anh đến Tây Hồ thấy bức tranh thì em đã chết được sáu tháng. Hôm ấy
em được một nhà danh họa có tông tích bí hiểm, chẳng hiểu từ đâu tới Tây
Hồ và ngồi đợi em suốt buổi. Khi gặp được em, ông ta mời em làm mẫu để
vẽ tranh. Lúc đầu do thẹn nên em từ chối, nhưng sau đó ông ấy hứa cho em
một số tiền thù lao đủ để chữa bệnh cho cha già ở nhà, nên em đồng ý ngồi
trên thuyền cho ông ta vẽ. Suốt một đêm thì bức tranh hoàn thành. Nhưng
khi hoàn tất thì ông ấy mới nói thật cho em biết rằng: Nếu không lưu lại
gương mặt trong tranh thì em sẽ chết ngay ngày hôm đó. Còn khi đã lưu
được hình ảnh lên bức họa rồi thì một ngày nào đó sẽ gặp được người đến
cứu. Người cứu em chính là người biết giá trị bức tranh và mua đem về...
Cô nàng kể tới đây thì ngừng lại nhìn vào mắt Lê Dung rất trìu mến. Sau
cùng nàng nói tiếp:
- Ngay từ khi được anh mua bức tranh thì em đã có tình cảm rồi. Vong hồn
em vương vấn bên anh mãi, nhưng chưa mạnh dạn xuất hiện để tỏ bày. Bởi
vì em thấy anh quá lãng tử, quá đào hoa, cứ sợ rồi đời em sẽ khổ!