Hia Sá tức giận:
- Hắn đã đâm ta ba nhát dao, một mũi tên. Ta ngỡ ta chết. Nào ngờ mạng ta
còn tốt lắm. Và bây giờ thì ta đã được nàng, nàng còn nói gì nữa. Giang sơn
dễ đổi bản tính khó dời, nàng quá biết điều đó mà.
Y Nương thở dài:
- Thì vì sự an toàn của làng, em chấp nhận tất cả. Em đã là của riêng chàng,
chàng muốn gì chẳng được.
Hia Sá ôm Y Nương vào lòng, âu yếm:
- Ta sẽ tặng mái tóc. Mái tóc rất dài và đẹp, hợp với khuôn mặt của nàng.
Nói rồi. Hia Sá lấy trong hốc núi ra một mái tóc dài đen mượt chụp lên đầu
Y Nương rồi đưa gương cho nàng xem. Mái tóc rất phù hợp làm gương mặt
Y Nương đã đẹp còn đẹp hơn. Hia Sá khoan khoái:
- Thế mới xứng đáng là vợ của thần núi Hia Sá chứ?
Y Nương im lặng....
Hia Sá tiếp tục:
- Nàng có biết mái tóc này là mái tóc của ai không?
Y Nương lắc đầu:
- Làm sao mà em biết được?
Hia Sá nói:
- Đó là mái tóc của người chết. Ta tìm thấy trong nghĩa địa Sao La. Mái tóc
này ta điều khiển được. Nếu nàng bỏ trốn hoặc hại ta, thì tức khắc đầu nàng
sẽ bị ta đọc thần chú nhức không chịu nổi, máu sẽ chảy ròng ròng. Nàng
nhớ đấy. Mái tóc này sẽ không bao giờ rời khỏi đầu nàng.
Y Nương hoảng sợ:
- Dạ, em không dám, em luôn vâng theo lời chàng mà......
Đêm đó. Hia Sá thỏa sức giày vò Y Nương. Lúc nhìn bộ mặt hắn Y Nương
nhắm mắt lại vì mặt hắn là một con quỷ không hơn không kém. Hai mắt lồi
ra, hàm răng nhe nanh như cắn vào cổ nàng. Y Nương chết khiếp.
Từ đó Y Nương ở trong hang núi hầu hạ Hia Sá. Nàng dần dần thấy mình
rất khác lạ. Người lúc nào cũng rạo rực như thiếu có một cái gì đó. Hình
như là máu thì phải. Một lần nàng nắm thử sợi tóc dứt mạnh, thấy đau đớn
khủng khiếp. Sợi tóc nằm trong tay nàng phút chốc biến thành dòng máu đỏ