TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1792

nhiên tuy rõ ràng không ai làm việc đó. Bên ngoài mưa đã tạnh hạt, hơi
lạnh trong căn phòng đã tan biến đi. Mọi cảnh vật trở về bình thường như
lúc ban đầu.
Ngọc Nhi đã tỉnh lại. Cô mở mắt ra và ngơ ngác nhìn Lâm hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy anh? Hình như là...
Nhi nhăn trán cố nhớ lại sự việc đã xảy ra, nhưng Lâm đã trấn an cô dù đó
là lời nói dối:
- Không chuyện gì cả. Lúc nãy trời mưa gió lớn đã thổi tắt tất cả những
ngọn nến, anh mới vừa thắp sáng chúng nó lại đấy.
Ngọc Nhi đỏ mặt, khi cô trông thấy mình đang nằm trọn trong vòng tay của
Lâm. Nhi đẩy nhẹ Lâm ra ngượng ngùng nói:
- Em thật bất cẩn quá...
Lâm không quan tâm đến sự bối rối của Ngọc Nhi, anh bước lại gần dì
Nương, đưa bàn tay vuốt nhẹ khuôn mặt dì lần cuối. Ngọc Nhi cũng bước
theo anh, cô lên tiếng khấn vái:
- Ngoại ơi! Con sẽ làm theo lời ngoại, ngoại hãy yên lòng nhắm mắt.
Ngọc Nhi đưa tay bóp nhẹ cánh tay Lâm ra dấu đi theo cô. Cả hai cùng rời
khỏi căn phòng của dì Nương.
- Cứ để ngoại em nằm yên ở đây đi. Sáng mai sẽ có người đem quan tài
đến, em có những thứ này muốn cho anh xem.
Lâm bước đi theo Ngọc Nhi, lần này Ngọc Nhi đưa anh lên căn gác mà
hôm nào anh rất muốn bước lên song đã bị dì Nương cản lại.
Cánh cửa được mở rộng ra, ánh sáng bên trong vừa đủ để cho Lâm nhìn rõ
từng món đồ vật. Trên chiếc bàn trang điểm bằng gỗ đen mịn có một viên
đá được thắp sáng màu trắng tím, Ngọc Nhi bước tới cầm lấy nó và đưa cho
Lâm.
- Đây là viên đá nhân tạo chạy bằng pin. Bên trong được gắn 1 ngọn đèn
nhỏ xíu màu tím.
Ngọc Nhi nhìn Lâm mỉm cười, một lúc sau cô hỏi tiếp:
- Anh còn nhớ khi anh gặp nó trên ngôi mộ của mẹ em không. Lúc đó em
cũng có mặt đấy.
Lâm chợt nhớ ra, lần đầu tiên anh gặp ngôi mộ của Ngọc Lan, có ánh sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.