TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1796

Anh thầm nghĩ: “Người chết đi kỷ vật cũng mang theo mà”.
Có tiếng reo hò ở ngoài cổng, Lâm đoán là mọi người trong thị trấn đang
kéo đến nhà dì Nương để đập phá.
Lâm bước nhanh xuống dưới nhà, anh đứng giữa sân hai tay dang rộng, anh
hét lên, tiếng nói của anh vang dội:
- Hẫy để cho người chết có một giấc ngủ ngàn thu, mọi chuyện được giải
tỏa, mọi người đừng nên ích kỷ, hãy tạo cho mình một tình nhân ái và độ
lượng.
Có tiếng ai đó lao xao từ chỗ đông người. Lâm nhận ra giọng nói của Minh,
cậu con trai bà bán quán ngoài chợ:
- Anh ta bị mụ già quái quỷ bắt hồn rồi. Anh ta không phải người nữa, anh
ta là ma.
Cùng lúc đó, nhiều tiếng nói hưởng ứng theo:
- Mặc kệ anh ta, chúng ta vào trong nhà đập phá đồ đạc đi bắt mụ già đó ra
đây trừng trị.
- Chúng ta tiến thẳng vào đi. Ai ngăn cản đánh chết không tha.
Từ trong nhà Ngọc Nhi khoan thai bước ra. Cô dõng dạc nói lớn:
- Ngược lại, không ai có quyền bước vào căn nhà này. Chúng ta đang sống
trong cái xã hội công bằng chứ không phải đang sống trong một xã hội chà
đạp lẫn nhau.
Tiếng nói của Ngọc Nhi làm cho mọi người im lặng đi, sự xuất hiện đột
ngột của cô làm cho biết bao ánh mắt kinh ngạc. Họ hoàn toàn không biết
cô là ai? Bởi vì theo họ biết ngôi nhà này chỉ có một mình dì Nương sống ở
đây mà thôi.
Lâm đưa mắt nhìn mọi người. Anh hiểu tâm lý từng người lúc này. Anh lên
tiếng:
- Tôi nghĩ mọi người nên để yên cho bà cháu họ đi, trong gia đình này đang
có tang, mọi người không thấy sao? Người đàn bà mọi người nguyền rửa
đang nằm yên trong quan tài, một người đàn bà bất hạnh và đáng thương.
Dì Nương không hại mọi người mà chính mọi người tìm cách hãm hại bà
ta. Ai trong số các người lén lút ném đá vào nhà này? Còn nữa ai đã khinh
bỉ khi trông thấy dì Nương. Tất cả mọi người đều lên án dì Nương nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.